Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

Xóm vắng; chùm truyện mini - Đỗ Ngọc Thạch


XÓM VẮNG

Truyện ngắn ĐỖ NGỌC THẠCH

XÓM VẮNG là tên một vở kịch của nhà viết kịch đã quá cố Xuân Trình. Ở đây, tôi không bàn về vở kịch ấy như thế nào mà chỉ muốn nói rằng nếu không có vở kịch Xóm vắng của nhà viết kịch thì chúng tôi không biết gọi tên khu “dân cư” của chúng tôi là gì ? Cho đến nay, đã hơn hai chục năm trôi qua, tôi đã bỏ khu “dân cư” ấy đi giang hồ tới mười lăm năm, vậy mà nay trở lại, nhìn “toàn cảnh” mảnh đất đã chôn sâu một phần hồn mình ở đấy, tôi càng nhận thấy rằng lấy tên Xóm vắng để đặt cho nó thật là thích hợp. Thích hợp tới mức không thể tìm một cái tên khác thích hợp hơn !...Đã hơn hai mươi năm trôi qua, xóm vắng của chúng tôi vẫn thủy chung với cái tên Xóm vắng và ngày càng khẳng định là xóm vắng !...
Những chuyện về xóm vắng của chúng tôi thật là nhiều, thật đa dạng muôn màu muôn vẻ và có thể kể ngàn lẻ một đêm cũng không hết. Tôi dự tính, nếu trời thương tôi, cho tôi một bàn tay ảo thuật thì từ nay, tôi chẳng phải đi “cày thuê cuốc mướn” ở đâu nữa, cứ ngồi viết truyện về xóm vắng gửi đi các báo cũng dư sống ! Cái truyện ngắn này viết nhân dịp trở lại xóm vắng sau mười lăm năm tha phương cầu thực và cũng là để “thử thời vận” nên chưa đánh số thứ tự vì nếu đánh số thì nó sẽ là “Xóm vắng I” !
*
Trước hết cần nói đôi dòng về địa thế của xóm vắng . Bắc giáp với khu ruộng lầy (xa xưa chắc phải là lau sậy um tùm, sau đó được dân quanh vùng cải tạo và trồng rau cần nước, còn bây giờ thì nhà cửa mọc lên chi chít, có cả nhà lầu với đủ kiểu dáng mô-đéc), đông và nam giáp với sông đen (nước cống thải của thành phố), còn phía tây là sân sau của một xí nghiệp loại nhỏ (không biết họ sản xuất gì mà quanh năm im hơi lặng tiếng, bây giờ cũng đã biến thành khu nhà cửa chi chít như ruộng rau cần phía bắc). Nhìn tổng thể, khu xóm vắng của chúng tôi có địa thế biệt lập rất lý tưởng đối với giới lục lâm thảo khấu thời xưa ! Không hiểu sao, người ta lại chọn khu đất này – vốn là một bãi tha ma hoang vắng – để xây dựng “đại bản doanh” của một cơ quan nghiên cứu cỡ quốc gia ! Xin được miễn nêu tên cái cơ quan nghiên cứu kiểu “ngâm cứu” này vì bạn đọc lại phải mất công tra từ điển danh mục các cơ quan “ngâm cứu” và chưa chắc đã thấy vì cũng như tên gọi “Xóm vắng”, chỉ được lưu hành dưới dạng dân gian truyền khẩu chứ làm gì có tên trong các loại tài liệu sổ sách địa chí hoặc hành chính, cho dù là ở cấp phường !...
Điều tôi muốn kể trước nhất là vì sao tôi lại có mặt ở xóm vắng và vì sao chưa đầy năm năm, tôi lại bỏ xóm vắng đi tha phương cầu thực ? Điều này chỉ có Li – nàng tiên của tôi nhưng đã thành cát bụi – và Mi – người tình khốn khổ của tôi nhưng nàng đã bỏ sang Úc – là biết rõ mà thôi !
Li là một cô gái đẹp tuyệt trần, đẹp tới mức không thể nói về vẻ đẹp của nàng ! Tôi gặp Li vào một buổi tối, khi tôi đến chơi với một người bạn đang làm việc ở cơ quan “xóm vắng”. Lần đầu tiên tới đây, cảm giác đầu tiên của tôi là vắng vẻ, hiu quạnh. Toàn bộ khu xóm vắng được bao bọc bằng tường gạch cao tới 2 mét. Bên trong chỉ dăm ba cái nhà loại xây tạm và những khoảng trống còn lại đều được trồng cây như công viên. “Âm thanh chủ đạo” là tiếng côn trùng và tiếng muỗi bay vo ve. Muỗi ở đây mật độ khá dày, quơ tay là bốc được một nắm ! Dân cư ở đây chưa tới chục người, gồm những người độc thân, sống rải rác trong toàn bộ khu vực “xóm vắng”. Người bạn của tôi mới về đây được vài tháng, đêm nằm ngủ cứ sợ ma vì đã nhiều lần ngủ mơ bị “ma đè” nên đã năn nỉ nhiều lần tôi tới ngủ cùng, nhưng tối nay tôi mới có dự định đáp lại yêu cầu của bạn. Ngồi uống trà tán chuyện gẫu chán, hai chúng tôi định đi ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng khóc thổn thức thoang thoảng trong gió đâu đây. Bạn tôi chui vội vào màn, chùm chăn kín mít và nói :
- Ma khóc đấy !...Chắc là một cô gái nào đó chết oan nên thi thoảng linh hồn lại hiện về khóc lóc ! Tớ đã nghe thấy tiếng khóc này nhiều lần rồi ! Nghe tiếng khóc này tớ đoán rằng phải là một người con gái còn trẻ và rất đẹp!...
Mặc cho người bạn nói con cò con cuốc, tôi đi ra ngoài sân và định hướng xem tiếng khóc phát ra từ đâu. Chỉ sau một phút tôi đã xác định dứt khoát đó là tiếng khóc của người sống chứ chẳng có ma quỷ gì cả ! Lần theo hướng tiếng khóc, tôi lò dò đi tới đầu hồi một cái nhà dài và nhận ra dáng một người phụ nữ đang ngồi khóc nức nở bên một gốc cây nhỏ. Tiếng khóc tuy nhỏ nhưng dễ nhận ra là của một người trẻ tuổi. Tôi chỉ còn cách người con gái đó khoảng hơn chục mét thì tiếng khóc biến mất và tiếng nói cất lên :
- Đứng yên !...Chỉ bước thêm một bước ngươi sẽ chết !... - Tôi thoáng giật mình, sởn gai ốc. Nhưng khi đã nhận rõ đó là dáng người thon thả của một người con gái thì tôi yên tâm và hỏi :
- Cô là ai ? Tại sao lại đến đây ngồi khóc ?
- Nhà ngươi ở đây nhưng làm sao mà biết được đây chính là nấm mồ chôn người tình yêu dấu nhất đời của ta? Làm sao mà biết được nỗi bất hạnh tột cùng của ta?
- Chưa biết thì tôi mới phải hỏi! Cô gái bất hạnh ơi, cô hãy nói cho tôi biết đi, tôi sẽ giúp cô được điều gì chăng?
- Ngươi làm sao mà giúp được ta điều gì? Nhưng thôi, ta đã định là sẽ kể cho ai nhìn thấy ta ngồi khóc… Ngươi có hình dung ra được không, lúc người yêu ta đang đứng trên giàn dáo xây dựng ngôi nhà này thì ta đến thăm chàng. Nhìn thấy chàng đang đứng chênh vênh nguy hiểm, ta lo sợ chạy lại để gọi chàng xuống thì ta vấp phải một sô vữa và ngã nhào vào một đống vữa. Bất chợt nhận ra ta, chàng quên phắt đang đứng trên giàn dáo cao, và đã bước vào khoảng không để chạy tới cứu ta!...
Cô gái kể đến đây thì khóc thét lên như đúng cái lúc nhìn thấy người yêu mình rơi từ trên giàn dáo cao xuống ! Tôi chưa hết bàng hoàng bởi câu chuyện của cô gái thì có tiếng chân chạy thình thịch và có tiếng quát :
- Kẻ trộm !...Bắt lấy nó !...
Chỉ trong chốc lát, ba bốn bóng người lố nhố ào tới phía tôi và cô gái. Cô gái bỗng bật dậy rất nhanh và lướt tới sát tôi như một làn gió và nói nhỏ :
- Ngươi hãy đi theo ta và không cần bận tâm tới xung quanh !...
Tôi như người bị thôi miên, chạy theo cô gái trong bóng đêm. Tuy nhiên, tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhận thấy cô gái đã dùng những miếng võ điêu luyện để “dọn sạch” những người hô bắt trộm ban nãy trên con đường mà chúng tôi chạy qua. Và tôi còn đủ tỉnh táo để nhận ra đó là những thế võ của quyền chiến Tây Sơn ở vùng đất võ mà khi còn tại ngũ tôi đã được biết đến. Tôi vừa chạy vừa nói với cô gái :
- Cô có phải là người An Vinh ?
- Ủa !...Tại sao anh lại biết quyền An Vinh ?
- Tôi đã từng đóng quân ở đấy và biết cả câu “Roi Thuận Truyền – Quyền An Vinh”
- Thế thì tốt ! Tôi đã gặp được quý nhơn rồi ! Hãy cứ đi theo tôi rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau !...
*
Sau khoảng một giờ đồng hồ, Li – tên cô gái là Li – đưa tôi tới một căn nhà nhỏ ở một khu vực còn hoang vắng hơn cả cái khu “xóm vắng”. Đó là căn nhà đơn sơ nhưng gọn gàng, sạch sẽ. Trong đầu tôi nảy ra hàng trăm câu hỏi định hỏi Li nhưng cô đã kéo tôi nằm lên giường và nói :
- Anh đừng hỏi điều gì và hãy làm theo yêu cầu của em…- Và Li đã nhanh chóng đưa tôi đến một “miền đất lạ” mà từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ tôi mới biết !...Sau khi mệt lả vì cuộc ân ái nồng nhiệt với Li, tôi vừa thiếp đi được hai ba phút thì Li đánh thức tôi dậy và nói :
- Bây giờ đã đến giờ em phải ra đi !...
- Em đi đâu? – Tôi giật mình bật dậy.
- Anh cứ ngủ tiếp đi và nhớ làm giùm em việc này : Trong hai năm nữa, cứ đúng ngày ấy, anh lại ra chỗ đó thắp nhang và cầu cho linh hồn anh ấy được siêu thoát !...Hết hai năm thì anh thôi…
- Nhưng em đi đâu? Sao không ở lại đây với tôi ? Chúng ta đã thành vợ chồng rồi cơ mà ?
- Em đi đâu anh không cần biết. Còn chuyện vợ chồng, anh đừng có nghĩ tới làm gì sẽ khổ lụy, bởi em có tướng sát phu !...
Tôi bàng hoàng thảng thốt…Khi tôi định thần trở lại thì đã không thấy Li đâu nữa !...
*
Để thực hiện lời ủy thác của Li, tôi đã tìm cách xin về làm việc ở khu “xóm vắng” và không những thế, người ta còn cho tôi nhập hộ khẩu vào xóm vắng. Trong suốt hai năm đầu, tôi đã làm đầy đủ điều Li ủy thác. Chính việc âm thầm thực hiện lời ủy thác của Li mà có một cô gái - cũng là thần dân của khu “xóm vắng” đã để ý theo dõi tôi. Và, trong khi mọi người của xóm vắng đều nhìn việc làm của tôi như nhìn một người tâm thần thì Mi – tên cô gái ấy – lại buộc vào tôi sợi dây oan nghiệt của ái tình…Một buổi tối, sau khi tôi vừa thắp nhang cho nấm mộ vô hình kia xong, trở vào phòng ngồi uống trà hút thuốc và cho ý nghĩ bay theo hình ảnh mờ ảo của Li thì Mi đột ngột xuất hiện !
- Anh biết người thanh niên đã chết hay là biết cô gái người yêu của anh ta ?
- Trời đất !...Sao Mi cũng biết mối tình bi thương ấy?
- Em là bạn của Li đây !...
- Là bạn của cô Li ? Chuyện thật là kỳ lạ !...
- Chưa hết đâu, lúc trước anh chàng ấy còn là người yêu của em !
- Lại thế nữa ? Đúng là tiểu thuyết !...Nhưng sau đó vì sao mà Mi lại thôi ?
- Em đâu có thôi !...Vì bố mẹ em bắt em lấy chồng …
- Ông chồng bây giờ đang đi nghiên cứu sinh chứ gì ?
- Đúng !...Cái Li nó có tướng sát phu dữ lắm ! Nó yêu ai người đó cũng chết bất đắc kỳ tử ! Ba chàng trai chết vì nó rồi đấy !...
- Trời ơi ! Thật vậy sao ? Nếu thế thì tôi …
- Anh định nói nó cũng yêu anh chứ gì ? Không đâu, chắc là anh đã ăn nằm với nó, nhưng đừng nghĩ là nó yêu anh ! Nó đã biến mất như nàng tiên bay về trời sau lần gặp anh chứ gì ?
- Sao Mi lại biết chuyện ấy ?
- Nhìn cái việc anh làm là biết liền à !...Thôi, anh hãy quên cái Li đi và hãy biết rằng vì câu chuyện tình ấy mà anh đã gặp em ! Anh hãy yêu em đi !...
- Nhưng em có chồng rồi cơ mà !...
- Anh hãy yêu em nhưng đừng có nghĩ đến chuyện chúng mình lấy nhau. Em có tướng “vượng phu ích tử”, ai yêu em đã trở nên sung sướng , khá giả. Chồng em ngày xưa cũng khổ sở , cô đơn, cơm niêu nước lọ như anh đó !...Em thương anh…
Nói rồi Mi kéo tôi vào vòng tay vừa nóng bỏng vừa mát lạnh của em…Từ hôm đó, tôi lao vào mối tình vụng trộm với Mi như con thiêu thân. Dù kín đáo đến mấy, cuối cùng chuyện của tôi và Mi cũng lộ ra. Người đầu tiên phát hiện chính là ông Sếp của tôi. Sau này, Mi đã nói cho tôi biết rằng ông Sếp đã nhiều lần nhìn thấy tôi và Mi ân ái với nhau, và mỗi lần nhìn thấy như vậy, ông ta đều đứng ngây ra và “soóc-ti” ra đầy quần ! Không kìm được, ông ta đã buộc ép Mi phải chấp nhận mối tình của ông với Mi nếu không sẽ “đì” tôi không ngóc đầu lên được!...Ở vào tình thế nan giải như thế, nhân dịp hết hạn làm cái việc mà Li ủy thác trước đây, tôi xin chuyển công tác vào Tây Nguyên (thay vì cho việc tôi sẽ được đi “Tây” làm nghiên cứu sinh như Mi đã dàn xếp với ông Sếp) với hi vọng sẽ tìm thấy Li ở vùng đất quê hương của Li. Nhưng khi về đến quê Li, tôi được biết Li đã chết trong một trận đánh không cân sức với một bọn cướp có trang bị cả súng đạn. Đau khổ, tôi quay trở về tìm Mi, nhưng Mi đã đi theo chồng sang định cư ở Úc !...Buồn bã, tuyệt vọng , tôi cư trú tạm thời ở xóm vắng được nửa năm thì bất ngờ ông Tơ bà Nguyệt bắt tôi lấy vợ thực sự ! Lấy vợ, có con, tưởng chừng sẽ định cư vĩnh viễn tại xóm vắng, ấy vậy mà tôi lại phải “khăn gói quả mướp” ra đi với lời khuyên của một ông bạn già : “Xóm vắng là vùng đất dữ, cậu không trụ được đâu!”. Tại sao xóm vắng là vùng đất dữ, cho đến bây giờ, sau 15 năm giang hồ tôi mới hiểu ra. Và muốn kể nhiều về điều này, phải chờ một dịp khác !...
Sài Gòn, 1997-2009
Đỗ Ngọc Thạch 









Chùm Truyện mini

Đỗ Ngọc Thạch

1. ĐỒNG  SÀNG  DỊ  MỘNG
Ông  Hoàng Tiến Dị và bà Phan Thơ Mộng là cặp vợ chồng nổi  tiếng thuận hòa, trung thủy. Sắp đến ngày kỷ niệm 50 năm ngày cưới, bạn bè, hàng xóm xúm đến hỏi bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình, cả hai ông bà đều không muốn nói. Và cuối cùng họ đã cùng đem “Bí quyết” ấy xuống mồ, tức cùng chết một ngày trước ngày kỷ niệm 50 năm ngày cưới…
Sau đám tang, mười hai đứa con của ông Dị và bà Mộng thu xếp đồ dùng cá nhân của ông, bà giật mình khi thấy dưới đầu giường của ông có giấu tấm ảnh phóng to, tô màu rất đẹp hình cô đào Cải lương rất nổi tiếng đương thời, còn dưới đầu giường của bà là tấm hình rất đẹp của một nhà doanh nghiệp cũng rất nổi tiếng đương thời!
Hôm 49 ngày của ông Dị, bà Mộng, cô đào Cải lương và nhà Doanh nghiệp cùng xuất hiện. Mọi người kinh ngạc tột độ khi thấy 6 cô con gái giống cô đào Cải lương y chang, và 6 anh con trai thì giống nhà doanh nghiệp từ đầu đến chân!...
2. TÁI  ÔNG  MẤT  NGỰA
Ông Cả Tam ở làng Đình Trung, là một lão nông thuộc hàng trung lưu, làng ông cũng thuộc vào loại sầm uất, đông vui…Năm ấy, làng ông xuất hiện một băng nhóm ăn trộm. Lần đầu, chúng dắt đi của ông con bò cái. Ông bảo:”Các người biết chuyện Tái Ông mất ngựa không hả? Con bò nhà ta sẽ trở về cùng với một thằng bò đực mê gái cho mà xem!”Nhưng chờ đến gần một tuần lễ chẳng thấy bò trở về, người nhà lại báo mất thêm một con lợn nái! Ông Cả Tam lại nói:”Tái Ông mất ngựa đã lưu truyền hàng ngàn năm nay, chẳng  lẽ lại sai? Thế nào con lợn nái cũng trở về cùng với một thằng lợn đực mê gái!” Lại chờ một tuần nữa, cũng chẳng thấy lợn nái trở về cùng với thằng lợn đực mê gái! Vợ ông Cả Tam thấy thế không chịu nổi nữa, nói:”Ông mau đi sửa chữa lại hàng rào, cổng cửa ngay đi, kẻo trộm nó lấy nốt đàn gà thì còn gì nữa!”, rồi ngồi khóc hu hu! Nhìn vợ khóc lóc thảm quá, ông chợt tỉnh ngộ, lẩm bẩm:”Mình là Cả Tam chứ có phải là Tái Ông đâu mà ngồi chờ thứ bị mất rồi lại trở về?!” Ông Cả Tam ngừng lẩm bẩm rồi vác dao ra bụi tre, ông quyết làm lại cái hàng rào thật chắc chắn!
3. THANH  MAI  TRÚC  MÃ
Trong một xóm nghèo nhưng thanh bình ở một vùng quê non xanh nước biếc, có hai nhà là hàng xóm láng giềng rất thân thiết, một nhà sinh cậu con trai đặt tên Mã, một nhà sinh cô con gái đặt tên là Mai. Chưa biết hai đứa bé sau này sẽ như thế nào nhưng hai bên cha mẹ đã hẹn ước sẽ cho chúng thành vợ chồng khi đã lớn khôn.
Năm tháng trôi đi, hai đứa bé ngày nào đã lớn thành một đôi nam thanh nữ tú, thật là xứng đôi vừa lứa, chỉ chờ ngày lành tháng tốt là kết tóc xe tơ! Nhưng anh chàng Mã được lên huyện, rồi lên tỉnh, rồi lại lên Thành phố học Đại học, được tiếp xúc với biết bao tài tử giai nhân chốn phồn hoa đô hội liền quên phứt đi người bạn gái nơi xóm nghèo mà mải mê chạy đuổi theo những bóng hồng chốn thị thành. Chàng Mã cũng được vài tiểu thư yêu kiều để mắt tới, chàng cũng kéo vào lòng mình được vài cô gái đa tình… Nhưng ái tình ở chốn thị thành thật là cay nghiệt, “ngày gặp gỡ đã thấy mầm ly biệt”!... Sau hơn chục năm lăn lộn tình trường chốn thị thành, cuối cùng chàng Mã thất thểu về quê với gia tài chỉ có hai chữ THẤT: “Thất tình” và “Thất nghiệp”!
Cô bạn hàng xóm tên Mai bé nhỏ ngày nào đã trở thành bà chủ trang trại lớn, thấy chàng Mã trở về thì cho người tới nói với chàng Mã:”Trang trại này là của chàng, mấy năm qua em chỉ trông giùm chàng mà thôi! Chàng quên là hồi xưa chúng ta đã gọi nhau là “Mã Trang chủ” và “Mai Trang chủ phu nhân” rồi sao?” Chàng Mã nghe nói vậy thì cảm động vô cùng, không nói nên lời mà bỗng khóc rống lên như cha chết!...
Sau đó, người ta thấy trang trại phát triển với tốc độ “Phi mã”, hàng nông sản của trang trại đã xuất khẩu ra nhiều nước lớn trên thế giới!... Khi thấy Mã Trang chủ và Mai phu nhân Trang chủ sóng đôi đi dạo trong Trang viên, ai cũng trầm trồ “Đúng là Thanh mai trúc mã!”…
4. ÔM   CÂY  ĐỢI  THỎ
Có một bà chủ tịch Hội Phụ Nữ xã X, một hôm nằm mơ thấy Thần Tài hiện lên nói rằng : “Ta cho ngươi một cái cây Tiền, ngươi cứ ôm chặt cái cây ấy là Tiền sẽ vào như nước!” Hỏi : “Ông nói rõ hơn đi chứ, chẳng lẽ cứ bắt tôi ôm cái cây hoài sao?”  Thần Tài cười nói : “Sao ngươi ngu thế? Khi nào có người đến xin vay tiền thì ngươi cứ việc bắt họ nạp tiền mãi lộ! Cây Tiền ấy chính là  Quỹ  xóa  đói giảm nghèo đó!” Bà chủ tịch Hội Phụ Nữ xã X nghĩ một hồi thì hiểu ra ngay, và từ đó, cứ có ai đến Quỹ xóa đói giảm nghèo (do bà trực tiếp quản lý) vay tiền thì bà bắt nạp cho bà một, hai triệu nếu vay năm, ba triệu!
Mọi người ai cũng bất bình nhưng biết làm sao bây giờ ngoài việc tự nguyện làm “Con Thỏ” lao đầu vào Cây Tiền để cho bà Chủ tịch Hội phụ nữ xã “vặt lông”!
Tôi đem chuyện này nói với một ông bạn quan chức ngành Lao động, Thương binh và Xã hội, phụ trách công tác xóa đói giảm nghèo hẳn hoi, ông nói:”Ở những nơi xa xôi hẻo lánh, hòan toàn do địa phương tự chủ, mà gọi tắt là “Địa chủ”! Địa chủ bóc lột nông dân là chuyện cũ mèm, ai thèm để ý tới!...Bây giờ người ta toàn nói chuyện “Hiện đại hóa”, “Toàn cầu hóa” không à !”
5. VỀ QUÊ
Nếu anh về quê theo tiếng hát của cô thôn nữ, anh sẽ chỉ thấy cánh cò trắng bay hoài trong ca dao, anh sẽ bị lạc trong bạt ngàn ca dao, cổ tích!...
Nếu anh về quê theo người bán kẹo kéo, kẹo mạch nha, hoặc bán tò he, đồ chơi con nít…anh sẽ thấy mẹ già lưng còng đang bắt cua, xúc tép ngoài đồng…có bán được giá cũng chỉ đủ mua kẹo cho mấy đứa cháu cởi truồng thò lò mũi xanh đang chạy theo tiếng còi hơi của người bán kẹo!...
Nếu anh về quê theo sự thúc giục của bàn chân, anh sẽ đến hết được những nơi cần đến!
Sài Gòn, đầu tháng 6-2009

6. NGƯỜI  YÊU  DẤU  ƠI
Đã năm mươi năm trôi qua, bây giờ tôi mới có điều kiện và thời gian để tìm đến quê của Đào, ở một làng vùng quê thơ mộng, non xanh nước biếc...Tôi không thể hình dung nổi lúc gặp lại Đào sẽ như thế nào, nhưng tôi tin chắc sẽ thật tuyệt vời!... Ngày hôm nay thật là đẹp trời: không nắng, không mưa, trời xanh cao vút, mây trắng lửng lơ, nếu là nhà thơ tôi đã viết được mấy bài thơ rồi. Tới đầu làng của Đào, tôi như có một linh cảm kỳ lạ không sao giải thích được ! Nhà Đào ở cuối làng, có một vườn cam rất rộng, quả cam đang ửng hồng, khẽ đung đưa trước gió, đẹp hơn mọi bức tranh về hoa, quả ! Tôi định lách qua cái cổng tre để vô sân thì nghe vẳng ra từ trong nhà tiếng hát : “Người yêu dấu ơi!...”Tôi đứng lặng người ! Ký ức năm xưa bay về ào ạt : Bệnh viện dã chiến tiền phương, tôi băng bó đầy mình, hôn mê bất tỉnh gần một tháng trời, nhưng lúc nào cũng nghe văng vẳng tiếng hát của cô y tá tên Đào : “Người yêu dấu ơi !...”
Khi định thần trở lại, tôi giật mình kinh hoàng vì thấy xung quanh mình có tới khoảng gần hai chục người (Chắc cũng là Cựu chiến binh như tôi ?)  đang đứng nghe tiếng hát như là bị thôi miên !... Phải đến năm phút sau, một bà già đầu tóc bạc phơ, đã tới gần chín mươi tuổi, bước ra chỗ chúng tôi đứng, mở cái cổng tre và nói : “Mời các con vào nhà…Hôm nay là ngày giỗ thứ mười của con Đào, sao mà các con biết chính xác vậy?” Tất cả đám người – Cựu chiến binh chúng tôi cùng òa lên khóc !...

7. KỶ  VẬT  CHIẾN  TRƯỜNG
Bà phó Chủ tịch Hội Phụ Nữ tỉnh X, có một cái lược chải đầu bằng xác vỏ máy bay Mỹ thời chiến tranh, lúc nào cũng mang theo bên mình, cho nên nó sáng loáng ! Bà có thể kể chuyện hàng giờ về sự tích cái lược chải đầu bằng đuy-ra – kỷ vật của mối tình đầu của bà với một người lính pháo phòng không , đã hy sinh oanh liệt !...Bỗng một hôm, cô thư ký của bà nói : “Sao chị không thử tìm hiểu xem có bao nhiêu cái lược giống như cái lược của chị ở khắp nơi trong tỉnh, có thể mở rộng ra toàn quốc ?!” Bà phó Chủ tịch Hội Phụ Nữ giật mình và nói : “Ừ nhỉ!...Sao mình không nghĩ ra chuyện này từ lâu !?” Sau đó, bà giao cho cô thư ký soạn một thông báo gửi đi tất cả các Hội Phụ Nữ từ cấp phường xã tới  cấp huyện rằng :  Ai có kỷ vật của người yêu, chồng, người thân bằng  xác vỏ máy bay Mỹ  thời chiến tranh thì đăng ký với Hội Phụ Nữ tỉnh, sẽ được nhận  phần thưởng xứng đáng là mười triệu đồng !...”
Chỉ  một tuần sau, số người đăng ký có kỷ vật từ hàng chục lên hàng trăm rồi sau hai tuần con số lên hàng nghìn ! Sau đúng một tháng, con số chính thức đã lên tới năm triệu người!...Bà phó Chủ tịch và cô thư ký làm việc tiếp nhận mà gầy xọp cả người !...Cô thư ký nói : “Em không ngờ con số lại lớn như vậy ! Dân tộc mình quả là vĩ đại, bây giờ thì em đã hiểu vì sao chúng ta đã chiến thắng !” Bà phó chủ tịch thở dài một cái rồi nói : “Điều chị lo nhất bây giờ là lấy đâu ra tiền để tặng thưởng cho người ta như đã hứa : năm mươi  tỉ chứ có phải ít đâu !...”
8. NGƯỜI  VỢ  QUAN  BIẾT  LO  XA
Bà Thục Hiền là phu nhân quan chức hàng đầu của tỉnh N. Bà Thục Hiền không như các “Quan Bà” khác tranh thủ hưởng lạc mà đưa hai đứa con còn đang học Trung học về quê ngoại, tức nhà mẹ đẻ, ở một huyện miền Trung du, núi đồi miên man nhìn không thấy đích, chỉ thấy chân trời mờ ảo! Bà nói với các con:”Các con vừa học cho giỏi vừa giúp mẹ lập cái Trang trại ở vùng đồi thơ mộng này!...” Cả hai đứa con cùng nói:”Đồi hoang chó ăn đá gà ăn sỏi thế này, làm sao mà lập trang trại? Mà Bố đang làm Quan to như thế, sao mẹ lại tự đầy ải mình như vậy?” Người mẹ nói:”Các con không nhớ câu thành ngữ”Quan nhất thời, dân vạn đại sao?”. Hai đứa con hiểu ra, từ đó hết sức cùng mẹ ngày đêm hì hục cải tạo vùng đồi hoang sơ, “Bắt sỏi đá phải thành lúa gạo”. Chỉ sau ba năm, khi hai đứa con đều đỗ vào Đại học thì Trang trại thu hoạch vụ hoa màu đầu tiên!
Khi mọi người đang vui vẻ ăn tiệc chúc mừng thành quả bước đầu của trang trại thì có người đến báo:”Ông chồng bà bị bắt rồi, là một mắt xích quan trọng của một đường dây tham nhũng lớn! Bà mau về thành phố lo việc chạy chọt cho ông ấy!” Bà Thục Hiền nói:”Tôi biết trước sẽ có cái ngày này mà! Cho nên tôi đã ngồi chờ ông ấy ở đây ba năm rồi, cộng thêm dăm bảy năm ông ấy ngồi tù là chẵn chục năm!...Tôi không chạy chọt hối lộ vì làm như vậy là tội lỗi sẽ tăng lên theo cấp số nhân!” Mọi người trố mắt kinh ngạc, có người nói:”Vậy sao bà không ngăn cản không cho ông ấy dây vào cái bọn tham nhũng ấy?” Bà Thục Hiền nói:”Đường dây tham nhũng nó vận hành như một guồng máy khổng lồ từ Trung ương xuống địa phương, anh đã vô chốn quan trường là nó hút anh vào như nam châm hút mạt sắt! Nếu muốn trong sạch đừng có làm quan!” Mọi người ai cũng cho là phải, mấy người vợ quan liền noi theo gương bà Thục Hiền, dắt díu nhau lên tận chốn thâm sơn cùng cốc lập trang trại!...


9.TÍNH CÁCH NGƯỜI TƯ LỆNH
Ông Lê Vũ Hồng Quân, vì lập được nhiều chiến công xuất sắc nên lên tới chức Tư lệnh, đeo lon cấp tướng mà mới bốn mươi tuổi. Cha mẹ ông Quân  nhờ người mai mối  lấy cho ông một cô vợ Á hậu, mười phần xinh đẹp, hoặc nói theo “thuật ngữ” thịnh hành là “Đẹp trên từng xăng-ti-mét”!
Ngay sau đêm tân hôn, ông Quân đưa cho mẹ tờ giấy ly hôn đã ký và nói:”Mẹ đưa cho cô Á hậu ấy giùm, con phải về đơn vị gấp! Và mẹ nói lại với cô  Á  hậu ấy rằng, dù cô ta có đẹp trên từng xăng-ti-mét  thì cũng không thể bắt một ông tướng  như con phải hôn lên từng xăng-ti-mét của cô ta!” ./.
Sài Gòn, đầu tháng 6-2009
Đỗ Ngọc Thạch

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét