Trang chủ - Văn Nghệ Chủ Nhật
Thứ sáu, 10 Tháng 2 2012 22:22 TRUYỆN - Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch
Tên tướng cướp hoàn lương
l. Khi còn làm việc ở Sở Văn hóa Thông tin của một tỉnh miền cao nguyên đất đỏ, tôi thường đi xuống các huyện (đi cơ sở) và đi họp ở Sài Gòn bằng xe ô tô (loại xe TOYOTA) với ông Giám đốc Sở. Đi đường dài tất xảy ra nhiều chuyện không thể lường trước, cũng giống như câu thành ngữ “Đi đêm nhiều tất có ngày gặp ma”.
Ba lần thoát hiểm
Năm 1961, tôi học lớp Năm ở trường Phổ thông cấp 2-3 Lương Ngọc Quyến, thị xã Thái Nguyên, nay là Thành phố Thái Nguyên. Tính đến nay (năm 2011) là đã chẵn 50 năm. Số bạn học cùng tôi ở lớp Năm hồi đó, suốt 50 năm qua tôi chưa hề gặp lại người nào.
Thứ sáu, 10 Tháng 2 2012 22:01 TRUYỆN - Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch
Tứ đại mỹ nhân chân dài (Chùm truyện mini)
1. Bất đồng ngôn ngữ
Ông Trần Phương Nam và bà Lê Thị Cực Bắc đều có bằng Tiến sĩ khoa học, ông chuyên nghiên cứu về vũ trụ còn bà là nhà xã hội học chuyên nghiên cứu về tệ nạn xã hội.
Ông Trần Phương Nam và bà Lê Thị Cực Bắc đều có bằng Tiến sĩ khoa học, ông chuyên nghiên cứu về vũ trụ còn bà là nhà xã hội học chuyên nghiên cứu về tệ nạn xã hội.
Thứ sáu, 10 Tháng 2 2012 21:44 TRUYỆN - Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch
Cô giáo vùng cao (chùm truyện mini)
1. Mối tình đầu
Bà Hồng Nụ người ở làng Thượng xã X huyện Y tỉnh Z là một thôn nữ chính chuyên. Ngày tiễn người yêu lên đường ra trận, bà tặng anh chàng một cái khăn thêu có hai con chim đậu trên một cành đào …
Bà Hồng Nụ người ở làng Thượng xã X huyện Y tỉnh Z là một thôn nữ chính chuyên. Ngày tiễn người yêu lên đường ra trận, bà tặng anh chàng một cái khăn thêu có hai con chim đậu trên một cành đào …
Đọc thêm...
1. Mối tình đầu
Bà Hồng Nụ người ở làng Thượng xã X huyện Y tỉnh Z là một thôn nữ chính chuyên. Ngày tiễn người yêu lên đường ra trận, bà tặng anh chàng một cái khăn thêu có hai con chim đậu trên một cành đào …
Thời gian thấm thoát thoi đưa, bà Hồng Nụ chờ người yêu chẵn bốn mươi năm trời, lúc tóc bà đã bạc thì anh chàng mới về. Lúc này anh chàng người yêu của bà không còn là anh lính binh nhì năm xưa, mà đã là một ông thiếu tướng ! Bà nhìn cái quân hàm cấp tướng trên ve cổ áo và nói : “Người yêu tôi là anh lính binh nhì, quân hàm cũng có một sao, nhưng cái “miếng tiết” không màu mè như cái “miếng tiết” của ông này ! Cái khăn thêu tôi tặng ông năm xưa đâu rồi ?” Ông thiếu tướng lúng túng nói : “Tôi làm mất rồi !...” Bà Hồng Nụ buông một tiếng thở dài , nhìn về nơi xa xăm và nói nhỏ: “Ông không phải là người tôi đã chờ đợi bốn mươi năm, ông không phải là mối tình đầu của tôi !”
Có bốn ông bạn già, sàn sàn tuổi nhau, cùng thích chơi cờ và luận bàn thế sự nên ngày nào cũng hết chơi cờ lại luận bàn thế sự không bao giờ dứt ra được!... Thấm thoát thoi đưa, cả bốn người vẫn không thay đổi việc làm hàng ngày là chơi cờ và luận bàn thế sự, mặc dù đã hơn trăm tuổi ! Mọi người xung quanh thấy lạ, bèn “Bắc thang lên hỏi Ông Trời” tại sao lại như vậy? Ông Trời nói:”Bốn ông già ấy chơi cờ không phân thắng bại, nên coi như chưa chơi! Khi luận bàn thế sự, họ chỉ nói chuyện phòng chống Tham nhũng, nên coi như chưa nói gì! Vậy thì họ đã sống hơn trăm tuổi mà cũng như chưa sống, làm sao bắt họ chết được!”
Đỗ Ngọc Thạch
Ông Trần Phương Nam và bà Lê Thị Cực Bắc đều có bằng Tiến sĩ khoa học, ông chuyên nghiên cứu về vũ trụ còn bà là nhà xã hội học chuyên nghiên cứu về tệ nạn xã hội.
Khi hai ông bà cưới nhau ai cũng khen đẹp đôi, đám cưới đông vui nhất nhì thành phố, khách mời toàn những vị giáo sư khả kính, các nhà khoa học ở mọi lĩnh vực…Nhưng chỉ một năm sau, hai ông bà dắt nhau ra tòa xin ly hôn. Vị thẩm phán hỏi : “Lý do hai người đưa ra là bất đồng ngôn ngữ, tôi thấy không rõ, yêu cầu nói cụ thể hơn?” Ông Nam nói : “Bà ấy suốt ngày toàn nói chuyện tệ nạn xã hội như xì ke ma túy, trộm cướp, cưỡng bức, v.v…Tôi nghe nhức cả đầu, điếc cả tai không thể nào chịu nổi!” Bà Bắc nói : “Còn ông ấy thì lúc nào cũng hành tinh nọ hành tinh kia, còn nói Trái Đất sẽ đụng vào Sao Hỏa, Sao Kim gì đó! Không là người tâm thần thì cũng là đồ vô tích sự, tôi không thể chịu nổi!” Thẩm phán lại hỏi : “Vậy tại sao hai ông bà lại đồng ý cưới nhau?” Ông Nam nói : “Khi tôi đang nghiên cứu về chòm sao Bắc Cực thì có người quen giới thiệu bà Cực Bắc. Tôi cho đó là duyên số nên đồng ý cưới, chứ thực tình tôi chẳng yêu đương gì hết!” Bà Cực Bắc nói ngay : “Tôi cũng đâu có yêu ông ấy, chỉ tại người bạn mối mai nói rằng ông ấy rất tốt, chưa hề phạm tội bao giờ! Thời buổi bây giờ kiếm được người chưa hề phạm tội khó lắm, hiếm lắm, nên tôi đồng ý theo sự sắp đặt của bạn bè!” Tòa đành phải cho hai người ly hôn vì không thể hòa giải nổi, không lý lẽ nào thuyết phục được hai cái bằng Tiến sĩ này!...
Nửa năm sau, ông Thẩm phán lại gặp bà Cực Bắc đòi xử ly hôn với người chồng mới, là đồng nghiệp cùng ở Viện Xã Hội học. Thẩm phán hỏi : “Lần này thì hai người cùng ngành cùng nghề, cùng bằng cấp như thế thì làm gì có chuyện bất đồng ngôn ngữ nữa, tại sao lại phải ly hôn?” Bà Bắc nói : “Ngày nào ông ấy cũng cãi nhau với tôi về đủ thứ chuyện: Tội phạm nào nặng hơn, hình thức xử phạt như thế đã thích hợp chưa, rồi ông ấy đòi xử bắn mấy vụ cưỡng dâm trẻ con! Ông ấy chẳng hiểu pháp luật gì cả!” Ông chồng mới, tên gọi Thiết Cương, nói : “Bọn tội phạm hầu như không biết hối cải, cho nên xử nhẹ tức là dung túng tội ác, có người nào mà không tái phạm, dân gian có câu thành ngữ “Ngựa quen đường cũ” mà chẳng ai hiểu gì cả, bà Cực Bắc nhà tôi càng không hiểu!” Tòa đành phải cho ly hôn vì cũng không thể hòa giải, cũng không lý lẽ thuyết phục được hai cái bằng Tiến sĩ này!...
Bà Cực Bắc còn đến tòa xin ly hôn hai lần nữa với những lý do tương tự! Cuối cùng thì bà đành sống độc thân vì bà đã lên tới chức Viện phó, chẳng lẽ cứ đi ra tòa hoài thì còn mặt mũi nào mà lãnh đạo cơ quan nữa!...
Những ngày nghỉ cuối tuần trước đây, một tháng đôi lần, vợ chồng ông Trung Hạ và bà Nắng Mới đều tổ chức cho cả nhà đi “Pic-nic”, mùa hè thì đi tắm biển cho mát mẻ, mùa lạnh thì đi leo núi cho ấm người. Nhưng từ khi mấy đứa con vụt lớn, có người yêu cặp kè thì những cuộc chung vui của đại gia đình không còn nữa mà chia ra thành các “Thế giới riêng” các “Tiểu vương quốc Ái tình “ của từng người!...”Không biết ông ấy (bà ấy) có “Thế giới riêng” không nhỉ?” – đó là ý nghĩ ở trong đầu của cả hai vợ chồng ông Trung Hạ và bà Nắng Mới, nhưng làm sao mà “Đăng nhập” vô được?
…Mùa hè năm nay sao mà nắng nóng hơn mọi năm rất nhiều? Nếu như là trước đây, cả nhà đã kéo nhau ra bãi biển. Nhưng năm nay thì…Ông hỏi bà:”Sao bà không nói đến chuyện đi tắm biển nữa?”. Bà khẽ buông một tiếng thở dài, nói nhỏ:”Người tôi giờ ục ịch quá, mặc đồ tắm không coi được… Với lại tôi thấy từ ngày ông lên chức Sếp Lớn, suốt ngày ngồi trong phòng máy lạnh, không chừng có cả bể tắm ở trỏng, thì thiết gì đi tắm biển nữa!?” Ông ấp úng không nói gì, bà nghĩ rằng đã nói “trúng phóc” nên ông “giật mình” chăng? Cái chuyện mấy ông Sếp Lớn có bể tắm trong phòng rồi đưa “bồ nhí” vào tung tăng bơi lội như trẻ nhỏ tuy không phát tán rộng khắp trên “mạng” nhưng đã là câu chuyện cửa miệng của đẳng cấp Phu nhân, bà Nắng Hạ quá rành mấy trò chơi đó của các Sếp Lớn!...
…Ngày nghỉ cuối tuần lại đến, nghe nói ông mắc bận họp đột xuất, bà lẳng lặng kêu taxi ra bãi biển. Ngồi trong taxi rồi, bà mới giở cái bikini của một “người giấu mặt” gửi tặng hôm qua ra coi. Quả là hàng xịn, không chê vào đâu được, chắc là sẽ rất đẹp, rất nổi trên bờ biển!... Tới bờ biển, bà Nắng Mới mặc bộ bikini vào và thong thả đi dạo một vòng, quả nhiên ai nhìn bà cũng trầm trồ!...Thì ra mình đã “hồi xuân” thiệt chứ không rỡn! Nghĩ vậy, bà mỉm cười mãn nguyện và đi đến tảng đá lớn ở cuối bãi tắm, nơi mà ba mươi năm trước bà đã gặp ông ở đây để rồi trở thành vợ ông? Tới bên tảng đá lớn, bà đang loay hoay tìm chỗ ngồi thư giãn thì giật thót khi có người đàn ông chỉ mặc cái “xì-líp” đột ngột xuất hiện trước mặt bà! Bà thấy mắt hoa lên, đầu óc quay cuồng rồi ngất xỉu, không biết trời đất gì nữa!...Khi bà Nắng Mới tỉnh lại, chỉ thấy hai cô y tá áo trắng toát, nghe các cô nói đưa bà tới đây là một ông mặc xilip còn bà thì mặc bikini, bà bật khóc khi nghĩ rằng bà đã bị thằng cha mặc xilip kia làm nhục! Nhưng khi nghe hai cô y tá nói ông mặc xilip nói là chồng bà, đang đi thay đồ và sẽ trở lại ngay thì bà lại bật khóc, nhưng lý do khóc lần này là vì bà thấy thật hạnh phúc!...
Đỗ Ngọc Thạch
Cô giáo vùng cao (chùm truyện mini)
Thứ sáu, 10 Tháng 2 2012 21:44 TRUYỆN - Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch
1. Mối tình đầu
Bà Hồng Nụ người ở làng Thượng xã X huyện Y tỉnh Z là một thôn nữ chính chuyên. Ngày tiễn người yêu lên đường ra trận, bà tặng anh chàng một cái khăn thêu có hai con chim đậu trên một cành đào …
Thời gian thấm thoát thoi đưa, bà Hồng Nụ chờ người yêu chẵn bốn mươi năm trời, lúc tóc bà đã bạc thì anh chàng mới về. Lúc này anh chàng người yêu của bà không còn là anh lính binh nhì năm xưa, mà đã là một ông thiếu tướng ! Bà nhìn cái quân hàm cấp tướng trên ve cổ áo và nói : “Người yêu tôi là anh lính binh nhì, quân hàm cũng có một sao, nhưng cái “miếng tiết” không màu mè như cái “miếng tiết” của ông này ! Cái khăn thêu tôi tặng ông năm xưa đâu rồi ?” Ông thiếu tướng lúng túng nói : “Tôi làm mất rồi !...” Bà Hồng Nụ buông một tiếng thở dài , nhìn về nơi xa xăm và nói nhỏ: “Ông không phải là người tôi đã chờ đợi bốn mươi năm, ông không phải là mối tình đầu của tôi !”
2.Tà rích…Tà rích
Có một người chuyên đi bắt dế để bán cho những người chơi chọi dế. Kinh nghiệm mà anh ta đúc rút được qua thời gian dài đi bắt dế là: hễ thấy trong đám cỏ xanh mướt có tiếng dế gáy “Tà rích…Tà rích…Tà…rich”, tiếng gáy thứ ba nhỏ hơn và kéo dài, thì đích thị là có một, hoặc hai chú dế chọi vào loại cao thủ! Lần ấy, anh ta lùng sục đã lâu mà chưa gặp con dế nào. Quá chán nản, người bắt dế định bỏ về thì bỗng có tiếng dế phát ra từ một đám cỏ xanh mướt:”Tà rich…Tà rích”. Người bắt dế thoáng nghĩ:”Quái, sao hôm nay chỉ có hai tiếng gáy?” Tuy thế, anh ta vẫn tiến đến chỗ có tiếng dế phát ra… Một con rắn độc đang nuốt chú dế tội nghiệp, thấy người bắt dế tiến lại gần sát thì phóng tới, mổ một nhát trúng bắp đùi người bắt dế!...
Có một người chuyên đi bắt dế để bán cho những người chơi chọi dế. Kinh nghiệm mà anh ta đúc rút được qua thời gian dài đi bắt dế là: hễ thấy trong đám cỏ xanh mướt có tiếng dế gáy “Tà rích…Tà rích…Tà…rich”, tiếng gáy thứ ba nhỏ hơn và kéo dài, thì đích thị là có một, hoặc hai chú dế chọi vào loại cao thủ! Lần ấy, anh ta lùng sục đã lâu mà chưa gặp con dế nào. Quá chán nản, người bắt dế định bỏ về thì bỗng có tiếng dế phát ra từ một đám cỏ xanh mướt:”Tà rich…Tà rích”. Người bắt dế thoáng nghĩ:”Quái, sao hôm nay chỉ có hai tiếng gáy?” Tuy thế, anh ta vẫn tiến đến chỗ có tiếng dế phát ra… Một con rắn độc đang nuốt chú dế tội nghiệp, thấy người bắt dế tiến lại gần sát thì phóng tới, mổ một nhát trúng bắp đùi người bắt dế!...
3.Phỏng vấn các nhà thơ
Một nhà báo thường thích phỏng vấn kiểu đột kích, chớp nhoáng vì nhà báo cho rằng chỉ có những lúc ấy mới nhận được lời nói thực, còn nếu hẹn hò, chuẩn bị trước thì chỉ nhận được sự tô vẽ, làm dáng! Một lần, ngẫu nhiên nhà báo gặp Năm nhà thơ đang ngồi uống bia ở một quán bia có tiếng. Tức thì, nhà báo cầm vại bia tới, cụng li rồi hỏi nhà thơ thứ nhất: "Anh thường làm thơ khi nào?" Trả lời: "Tôi làm thơ khi thấy ngứa ngáy, cứ như là những câu thơ đang bò dưới da, như con dế trũi ủi đất thành những đường hào!" Nhà thơ thứ hai cũng được hỏi câu hỏi trên, và trả lời: "Những câu thơ như là đang chui vào trong tóc tôi làm tóc tôi lúc thì dựng ngược, lúc thì rối bời…và tôi chỉ việc nhặt chúng ra đặt lên trang giấy, như người đàn bà bắt chấy!". Cũng câu hỏi ấy, nhà thơ thứ ba uống cạn vại bia rồi mới nói:"Tôi làm thơ lúc tôi mất trí, lúc tôi phát điên!" Nhà thơ thứ tư nói tiếp:"Những câu thơ như một con ma vô hình cứ như là đang từ từ nuốt tôi, tôi đau đớn rên la, và tôi đã bảo vợ tôi – người thư ký đắc lực – ghi âm lại những âm thanh rên la đó, đó cũng chính là thơ!" Còn nhà thơ thứ năm thì nói ngập ngừng: "Tôi luôn cảm thấy bất lực trước ngôn từ, nhưng trái tim thì như bị búa máy đập vào!"…
Năm năm sau, nhà báo kia đã nổi danh thành nhà phê bình văn học độc đáo, muốn đi tìm gặp lại năm nhà thơ nọ. Đi hỏi thăm mãi mới gặp được nhà thơ thứ nhất: anh ta đang nằm điều trị ở Bệnh viện Da liễu, toàn thân lở loét! Còn nhà thơ thứ hai thì đã xuống tóc được bốn năm, sắp lên chức sư thầy! Nhà thơ thứ ba thì không thể nói chuyện được câu nào, anh ta đang bị nhốt trong buồng giam đặc biệt, cửa sắt, song sắt nặng chịch. Nhà thơ thứ tư không kém phần thê thảm: anh ta đang phải xạ trị ở Bệnh viện ung thư, bệnh đã ở vào giai đoạn cuối! Tìm mãi không thấy nhà thơ thứ năm đâu, nhà báo đang định viết bài tiểu luận “Gặp lại năm nhà thơ năm năm trước, nhưng nhà thơ thứ năm đang mất tích” thì nhận được cú điện thoại của chính nhà thơ thứ năm:”Tôi được người nhà, bạn bè báo tin anh đang tìm tôi. Vậy hãy đến ngay quán bia năm năm trước, tôi sẽ đọc anh nghe trường ca “Lên rừng, xuống biển”, mới viết xong tức thì, còn nóng hổi, vừa thổi vừa đọc!”. Nhà báo – tức nhà phê bình, nghe điện thoại xong thì đi ngay, vừa đi vừa lẩm bẩm:"Có thế chứ! Tất nhiên là thế chứ!"…
Một nhà báo thường thích phỏng vấn kiểu đột kích, chớp nhoáng vì nhà báo cho rằng chỉ có những lúc ấy mới nhận được lời nói thực, còn nếu hẹn hò, chuẩn bị trước thì chỉ nhận được sự tô vẽ, làm dáng! Một lần, ngẫu nhiên nhà báo gặp Năm nhà thơ đang ngồi uống bia ở một quán bia có tiếng. Tức thì, nhà báo cầm vại bia tới, cụng li rồi hỏi nhà thơ thứ nhất: "Anh thường làm thơ khi nào?" Trả lời: "Tôi làm thơ khi thấy ngứa ngáy, cứ như là những câu thơ đang bò dưới da, như con dế trũi ủi đất thành những đường hào!" Nhà thơ thứ hai cũng được hỏi câu hỏi trên, và trả lời: "Những câu thơ như là đang chui vào trong tóc tôi làm tóc tôi lúc thì dựng ngược, lúc thì rối bời…và tôi chỉ việc nhặt chúng ra đặt lên trang giấy, như người đàn bà bắt chấy!". Cũng câu hỏi ấy, nhà thơ thứ ba uống cạn vại bia rồi mới nói:"Tôi làm thơ lúc tôi mất trí, lúc tôi phát điên!" Nhà thơ thứ tư nói tiếp:"Những câu thơ như một con ma vô hình cứ như là đang từ từ nuốt tôi, tôi đau đớn rên la, và tôi đã bảo vợ tôi – người thư ký đắc lực – ghi âm lại những âm thanh rên la đó, đó cũng chính là thơ!" Còn nhà thơ thứ năm thì nói ngập ngừng: "Tôi luôn cảm thấy bất lực trước ngôn từ, nhưng trái tim thì như bị búa máy đập vào!"…
Năm năm sau, nhà báo kia đã nổi danh thành nhà phê bình văn học độc đáo, muốn đi tìm gặp lại năm nhà thơ nọ. Đi hỏi thăm mãi mới gặp được nhà thơ thứ nhất: anh ta đang nằm điều trị ở Bệnh viện Da liễu, toàn thân lở loét! Còn nhà thơ thứ hai thì đã xuống tóc được bốn năm, sắp lên chức sư thầy! Nhà thơ thứ ba thì không thể nói chuyện được câu nào, anh ta đang bị nhốt trong buồng giam đặc biệt, cửa sắt, song sắt nặng chịch. Nhà thơ thứ tư không kém phần thê thảm: anh ta đang phải xạ trị ở Bệnh viện ung thư, bệnh đã ở vào giai đoạn cuối! Tìm mãi không thấy nhà thơ thứ năm đâu, nhà báo đang định viết bài tiểu luận “Gặp lại năm nhà thơ năm năm trước, nhưng nhà thơ thứ năm đang mất tích” thì nhận được cú điện thoại của chính nhà thơ thứ năm:”Tôi được người nhà, bạn bè báo tin anh đang tìm tôi. Vậy hãy đến ngay quán bia năm năm trước, tôi sẽ đọc anh nghe trường ca “Lên rừng, xuống biển”, mới viết xong tức thì, còn nóng hổi, vừa thổi vừa đọc!”. Nhà báo – tức nhà phê bình, nghe điện thoại xong thì đi ngay, vừa đi vừa lẩm bẩm:"Có thế chứ! Tất nhiên là thế chứ!"…
4. Cô giáo vùng cao
Thanh Lan là một cô gái thành phố trăm phần trăm và thuộc dạng gia đình “gia giáo”, cô là đời thứ tư làm nghề sư phạm. Vì thế, khi tốt nghiệp Đại học Sư phạm, cô bị phân công về một trường huyện vùng cao, vùng sâu, vùng xa, cô vẫn lặng lẽ khăn gói lên đường, chẳng lẽ lại bỏ nghề sư phạm cao quý mà dòng họ cô đã đeo đuổi bổn thế hệ?
Ngày đầu tiên đến huyện có trường học mà Thanh Lan sẽ nhận nhiệm vụ, cô bị lạc vào một vùng đồi đúng như cái bài hát nào đó đã mô tả “bạt ngàn cao su, bạt ngàn cà phê”! Cô loay hoay tìm đường ra nhưng cứ như là đi trong mê cung, đi hoài, đi mãi lại trở về chỗ cũ! Cô tuyệt vọng , trào nước mắt thì bàng hoàng cả người khi thấy một thanh niên người dân tộc, to khỏe như võ sĩ quyền anh da đen đứng sừng sững trước mặt! Cô đã kinh hoàng đến ngất xỉu!...Khi tỉnh lại, Thanh Lan thấy mình nằm trên một tấm vải nilon trải trên khoảng đất trống giữa các lô cà phê…Cô đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình thì có tiếng nói nghe quen quen:”Thanh Lan tỉnh rồi kìa!”… Hồi lâu, Thanh Lan mới trở lại bình thường. Cái giọng nói nghe quen quen đó chính là của chị Thanh Cúc, học trên Thanh Lan ba khóa và cũng là họ hàng xa với Thanh Lan. Thấy Thanh Lan cứ ngơ ngơ ngác ngác như người bị ma –lai nhập, chị Thanh Cúc đã cho cô uống một chén rượu mật ong để “tăng lực” và nói:”Chị về đây đã ba năm, đẻ được ba thằng “oẳn-tà-roằn” khỏe như gấu con và hiện làm bà chủ một trại cà phê, cao su bạt ngàn! Em định hỏi chị tại sao lại bỏ nghề sư phạm hả! Chúng ta không thể chọn nghề nghiệp mà nghề nghiệp nó chọn chúng ta. Ngay ngày đầu tiên lên lớp, chị đã bị thằng Kso Tạ nhìn chằm chặp như muốn nuốt sống, và ngay đêm hôm đó, nó đã lẻn vào phòng ngủ của chị… Nó khỏe lắm, chịu thua nó thôi!...Sau đó một tuần, nó bỏ học và bắt chị bỏ nghề cô giáo về làm vợ nó!...”
Chín tháng mười ngày sau cái buổi “lạc đường” đó, Thanh Lan đã sinh hạ một thằng bé “oẳn-tà-roằn” đầu tiên!...Người ta đến chúc mừng “Đệ nhị Phu nhân” Trại chủ bằng những lẵng hoa cà phê thật độc đáo!...
Thanh Lan là một cô gái thành phố trăm phần trăm và thuộc dạng gia đình “gia giáo”, cô là đời thứ tư làm nghề sư phạm. Vì thế, khi tốt nghiệp Đại học Sư phạm, cô bị phân công về một trường huyện vùng cao, vùng sâu, vùng xa, cô vẫn lặng lẽ khăn gói lên đường, chẳng lẽ lại bỏ nghề sư phạm cao quý mà dòng họ cô đã đeo đuổi bổn thế hệ?
Ngày đầu tiên đến huyện có trường học mà Thanh Lan sẽ nhận nhiệm vụ, cô bị lạc vào một vùng đồi đúng như cái bài hát nào đó đã mô tả “bạt ngàn cao su, bạt ngàn cà phê”! Cô loay hoay tìm đường ra nhưng cứ như là đi trong mê cung, đi hoài, đi mãi lại trở về chỗ cũ! Cô tuyệt vọng , trào nước mắt thì bàng hoàng cả người khi thấy một thanh niên người dân tộc, to khỏe như võ sĩ quyền anh da đen đứng sừng sững trước mặt! Cô đã kinh hoàng đến ngất xỉu!...Khi tỉnh lại, Thanh Lan thấy mình nằm trên một tấm vải nilon trải trên khoảng đất trống giữa các lô cà phê…Cô đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình thì có tiếng nói nghe quen quen:”Thanh Lan tỉnh rồi kìa!”… Hồi lâu, Thanh Lan mới trở lại bình thường. Cái giọng nói nghe quen quen đó chính là của chị Thanh Cúc, học trên Thanh Lan ba khóa và cũng là họ hàng xa với Thanh Lan. Thấy Thanh Lan cứ ngơ ngơ ngác ngác như người bị ma –lai nhập, chị Thanh Cúc đã cho cô uống một chén rượu mật ong để “tăng lực” và nói:”Chị về đây đã ba năm, đẻ được ba thằng “oẳn-tà-roằn” khỏe như gấu con và hiện làm bà chủ một trại cà phê, cao su bạt ngàn! Em định hỏi chị tại sao lại bỏ nghề sư phạm hả! Chúng ta không thể chọn nghề nghiệp mà nghề nghiệp nó chọn chúng ta. Ngay ngày đầu tiên lên lớp, chị đã bị thằng Kso Tạ nhìn chằm chặp như muốn nuốt sống, và ngay đêm hôm đó, nó đã lẻn vào phòng ngủ của chị… Nó khỏe lắm, chịu thua nó thôi!...Sau đó một tuần, nó bỏ học và bắt chị bỏ nghề cô giáo về làm vợ nó!...”
Chín tháng mười ngày sau cái buổi “lạc đường” đó, Thanh Lan đã sinh hạ một thằng bé “oẳn-tà-roằn” đầu tiên!...Người ta đến chúc mừng “Đệ nhị Phu nhân” Trại chủ bằng những lẵng hoa cà phê thật độc đáo!...
5.Chuyện về ba nhà thơ …
Có ba nhà thơ cùng đi thực tế ở vùng nông thôn, cùng ở trọ trong một nhà. Ba nhà thơ này có ba sở trường khác nhau : Một nhà thơ chuyên viết Trường ca dài hàng ngàn câu, nhà thơ thứ hai chuyên viết thơ Trữ tình muôn vàn xúc động, đắm say lòng người, nhà thơ thứ ba chuyên viết thơ Tứ tuyệt ngắn gọn mà sâu sắc. Sau một tuần, cả ba nhà thơ đều phát hiện ra rằng : Cô chủ nhà cùng “Yêu” cả ba nhà thơ ! Ba nhà thơ cùng nghĩ : Thế mới hay không biết “mèo nào cắn mỉu nào”, Trường ca, thơ Trữ tình và thơ Tứ tuyệt không biết ai hơn ai? Và cùng nói : “Sau chín tháng nữa, đứa bé được sinh ra thì mới phân rõ ai thắng ai!” Ba nhà thơ trở về và cùng nôn nao ngóng đợi kết quả. Đúng sau chín tháng ba ngày, ba nhà thơ nhận được bức điện báo: “Em đã sinh con, đứa bé rất bụ bẫm, kháu khỉnh! Nó được đặt tên là Hoàng Lê Nguyễn Tứ Tuyệt !”
Thế mới biết , ngắn gọn và sâu sắc mới có hiệu quả !...
6. Luận bàn thế sựCó ba nhà thơ cùng đi thực tế ở vùng nông thôn, cùng ở trọ trong một nhà. Ba nhà thơ này có ba sở trường khác nhau : Một nhà thơ chuyên viết Trường ca dài hàng ngàn câu, nhà thơ thứ hai chuyên viết thơ Trữ tình muôn vàn xúc động, đắm say lòng người, nhà thơ thứ ba chuyên viết thơ Tứ tuyệt ngắn gọn mà sâu sắc. Sau một tuần, cả ba nhà thơ đều phát hiện ra rằng : Cô chủ nhà cùng “Yêu” cả ba nhà thơ ! Ba nhà thơ cùng nghĩ : Thế mới hay không biết “mèo nào cắn mỉu nào”, Trường ca, thơ Trữ tình và thơ Tứ tuyệt không biết ai hơn ai? Và cùng nói : “Sau chín tháng nữa, đứa bé được sinh ra thì mới phân rõ ai thắng ai!” Ba nhà thơ trở về và cùng nôn nao ngóng đợi kết quả. Đúng sau chín tháng ba ngày, ba nhà thơ nhận được bức điện báo: “Em đã sinh con, đứa bé rất bụ bẫm, kháu khỉnh! Nó được đặt tên là Hoàng Lê Nguyễn Tứ Tuyệt !”
Thế mới biết , ngắn gọn và sâu sắc mới có hiệu quả !...
Có bốn ông bạn già, sàn sàn tuổi nhau, cùng thích chơi cờ và luận bàn thế sự nên ngày nào cũng hết chơi cờ lại luận bàn thế sự không bao giờ dứt ra được!... Thấm thoát thoi đưa, cả bốn người vẫn không thay đổi việc làm hàng ngày là chơi cờ và luận bàn thế sự, mặc dù đã hơn trăm tuổi ! Mọi người xung quanh thấy lạ, bèn “Bắc thang lên hỏi Ông Trời” tại sao lại như vậy? Ông Trời nói:”Bốn ông già ấy chơi cờ không phân thắng bại, nên coi như chưa chơi! Khi luận bàn thế sự, họ chỉ nói chuyện phòng chống Tham nhũng, nên coi như chưa nói gì! Vậy thì họ đã sống hơn trăm tuổi mà cũng như chưa sống, làm sao bắt họ chết được!”
Đỗ Ngọc Thạch
Tứ đại mỹ nhân chân dài (Chùm truyện mini)
Thứ sáu, 10 Tháng 2 2012 22:01 TRUYỆN - Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch
1. Bất đồng ngôn ngữÔng Trần Phương Nam và bà Lê Thị Cực Bắc đều có bằng Tiến sĩ khoa học, ông chuyên nghiên cứu về vũ trụ còn bà là nhà xã hội học chuyên nghiên cứu về tệ nạn xã hội.
Khi hai ông bà cưới nhau ai cũng khen đẹp đôi, đám cưới đông vui nhất nhì thành phố, khách mời toàn những vị giáo sư khả kính, các nhà khoa học ở mọi lĩnh vực…Nhưng chỉ một năm sau, hai ông bà dắt nhau ra tòa xin ly hôn. Vị thẩm phán hỏi : “Lý do hai người đưa ra là bất đồng ngôn ngữ, tôi thấy không rõ, yêu cầu nói cụ thể hơn?” Ông Nam nói : “Bà ấy suốt ngày toàn nói chuyện tệ nạn xã hội như xì ke ma túy, trộm cướp, cưỡng bức, v.v…Tôi nghe nhức cả đầu, điếc cả tai không thể nào chịu nổi!” Bà Bắc nói : “Còn ông ấy thì lúc nào cũng hành tinh nọ hành tinh kia, còn nói Trái Đất sẽ đụng vào Sao Hỏa, Sao Kim gì đó! Không là người tâm thần thì cũng là đồ vô tích sự, tôi không thể chịu nổi!” Thẩm phán lại hỏi : “Vậy tại sao hai ông bà lại đồng ý cưới nhau?” Ông Nam nói : “Khi tôi đang nghiên cứu về chòm sao Bắc Cực thì có người quen giới thiệu bà Cực Bắc. Tôi cho đó là duyên số nên đồng ý cưới, chứ thực tình tôi chẳng yêu đương gì hết!” Bà Cực Bắc nói ngay : “Tôi cũng đâu có yêu ông ấy, chỉ tại người bạn mối mai nói rằng ông ấy rất tốt, chưa hề phạm tội bao giờ! Thời buổi bây giờ kiếm được người chưa hề phạm tội khó lắm, hiếm lắm, nên tôi đồng ý theo sự sắp đặt của bạn bè!” Tòa đành phải cho hai người ly hôn vì không thể hòa giải nổi, không lý lẽ nào thuyết phục được hai cái bằng Tiến sĩ này!...
Nửa năm sau, ông Thẩm phán lại gặp bà Cực Bắc đòi xử ly hôn với người chồng mới, là đồng nghiệp cùng ở Viện Xã Hội học. Thẩm phán hỏi : “Lần này thì hai người cùng ngành cùng nghề, cùng bằng cấp như thế thì làm gì có chuyện bất đồng ngôn ngữ nữa, tại sao lại phải ly hôn?” Bà Bắc nói : “Ngày nào ông ấy cũng cãi nhau với tôi về đủ thứ chuyện: Tội phạm nào nặng hơn, hình thức xử phạt như thế đã thích hợp chưa, rồi ông ấy đòi xử bắn mấy vụ cưỡng dâm trẻ con! Ông ấy chẳng hiểu pháp luật gì cả!” Ông chồng mới, tên gọi Thiết Cương, nói : “Bọn tội phạm hầu như không biết hối cải, cho nên xử nhẹ tức là dung túng tội ác, có người nào mà không tái phạm, dân gian có câu thành ngữ “Ngựa quen đường cũ” mà chẳng ai hiểu gì cả, bà Cực Bắc nhà tôi càng không hiểu!” Tòa đành phải cho ly hôn vì cũng không thể hòa giải, cũng không lý lẽ thuyết phục được hai cái bằng Tiến sĩ này!...
Bà Cực Bắc còn đến tòa xin ly hôn hai lần nữa với những lý do tương tự! Cuối cùng thì bà đành sống độc thân vì bà đã lên tới chức Viện phó, chẳng lẽ cứ đi ra tòa hoài thì còn mặt mũi nào mà lãnh đạo cơ quan nữa!...
2. Gieo gió gặp bão
Ông Tư Láu mở quán sửa chữa xe máy bên xa lộ, cần cù làm việc cũng đủ sống cho cái gia đình bé nhỏ của ông. Nhưng rồi cái xấu chui vào ông từ lúc nào không biết, ông đem đinh ra rải ở ngoài lộ…Một tuần trôi qua, số người vào quán ông Tư Láu vá xe ngày càng nhiều, ông tha hồ chặt chém! Một hôm, hai vợ chồng ông Tư Láu đang ngồi đếm tiền thì bỗng “Rầm!” , một chiếc xe tải loại nhẹ lao thẳng vào cái quán sửa xe của ông, ông chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì hồn đã lìa khỏi xác, còn vợ ông thì chết trong Bệnh viện!...Thì ra, chiếc xe tải kia phóng nhanh quá, lại cán phải mấy cái đinh lớn nên vỏ xe bị bể, xe bị mất tay lái, lao vào nhà ông Tư Láu. Nhưng làm sao mà nói cho ông Tư Láu biết được rằng chính ông đã “Gieo gió” nên phải “Gặt bão” !
Ông Tư Láu mở quán sửa chữa xe máy bên xa lộ, cần cù làm việc cũng đủ sống cho cái gia đình bé nhỏ của ông. Nhưng rồi cái xấu chui vào ông từ lúc nào không biết, ông đem đinh ra rải ở ngoài lộ…Một tuần trôi qua, số người vào quán ông Tư Láu vá xe ngày càng nhiều, ông tha hồ chặt chém! Một hôm, hai vợ chồng ông Tư Láu đang ngồi đếm tiền thì bỗng “Rầm!” , một chiếc xe tải loại nhẹ lao thẳng vào cái quán sửa xe của ông, ông chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì hồn đã lìa khỏi xác, còn vợ ông thì chết trong Bệnh viện!...Thì ra, chiếc xe tải kia phóng nhanh quá, lại cán phải mấy cái đinh lớn nên vỏ xe bị bể, xe bị mất tay lái, lao vào nhà ông Tư Láu. Nhưng làm sao mà nói cho ông Tư Láu biết được rằng chính ông đã “Gieo gió” nên phải “Gặt bão” !
3.Tứ đại mỹ nhân chân dài
Làng Hủi là cách gọi tên tự ti của người xưa chứ chẳng có ai bị cùi, hủi cả. Tên người cũng vậy, toàn lấy các loài sinh vật hạ đẳng, thấp hèn để đặt tên như Cóc, nhái, chẫu chàng, ễnh ương,… Con nít thì suốt cả tuổi ấu thơ toàn gọi theo cái bộ phận sinh dục mà nó có, như con trai thì gọi thằng Cu, thằng Cặc, thằng buồi, con gái thì gọi con bướm, con hẽm. con hĩm, con Lờ… Không hiểu vì lí do gì mà người làng Hủi phần lớn là người có thân hình cao lớn và gày gò và đều bị coi là xấu xí, thô kệch. Những người cao lớn lòng khòng bị coi là xấu xí thô kệch đó (thường cao từ một mét bảy dến một mét tám) xấu hổ, mặc cảm tự ti nên chẳng bao giờ rời khỏi làng đi làm ăn xa! Và con số tồn đọng lại ở làng cứ lớn dần theo năm tháng! Và làng Hủi còn có những tên gọi khác là làng cao kều, làng cà kheo, làng người vượn,v.v…
Nhưng một ngày kia, có một ông Huấn luyện viên Bóng chuyền, HLV Bóng rổ tới, bốc đi cả chục cô cậu hẽm, cu. Tiếp sau đó là ông bầu Người mẫu thời trang, cũng bốc đi một tá (12) cô cậu hĩm, buồi! Và rồi cái gì đến đã đến, các cô, các cậu được bốc đi ngày nào đã trở về làng với nghi thức “Vinh qui bái tổ” thật là long trọng, bởi các cô, các cậu hĩm , cu đã là những tuyển thủ quốc gia của bóng chuyền, bóng rổ, đã là những người mẫu thời trang chân dài đắt giá! Và đặc biệt, trong số người mẫu thời trang chân dài, có tới bốn cô nàng đạt danh hiệu “Siêu người mẫu” với số đo cả ba vòng đều “Bốc lửa”, người ta đều gọi bốn cô là “Tứ đại mỹ nhân chân dài!”
Thế đấy, chuyện làng Hủi thay da đổi thịt có thể kể “ngàn lẻ một đêm” không hết, sự huyền diệu của Con Tạo xoay vần làm sao cắt nghĩa nổi! Nhưng có mấy người độc mồm độc miệng lại nói không thiện ý về làng Hủi rằng “Thời đại cóc nhái lên làm người!”. Vì thế, phải đưa chuyện này lên Mạng để xin ý kiến chư vị!
Làng Hủi là cách gọi tên tự ti của người xưa chứ chẳng có ai bị cùi, hủi cả. Tên người cũng vậy, toàn lấy các loài sinh vật hạ đẳng, thấp hèn để đặt tên như Cóc, nhái, chẫu chàng, ễnh ương,… Con nít thì suốt cả tuổi ấu thơ toàn gọi theo cái bộ phận sinh dục mà nó có, như con trai thì gọi thằng Cu, thằng Cặc, thằng buồi, con gái thì gọi con bướm, con hẽm. con hĩm, con Lờ… Không hiểu vì lí do gì mà người làng Hủi phần lớn là người có thân hình cao lớn và gày gò và đều bị coi là xấu xí, thô kệch. Những người cao lớn lòng khòng bị coi là xấu xí thô kệch đó (thường cao từ một mét bảy dến một mét tám) xấu hổ, mặc cảm tự ti nên chẳng bao giờ rời khỏi làng đi làm ăn xa! Và con số tồn đọng lại ở làng cứ lớn dần theo năm tháng! Và làng Hủi còn có những tên gọi khác là làng cao kều, làng cà kheo, làng người vượn,v.v…
Nhưng một ngày kia, có một ông Huấn luyện viên Bóng chuyền, HLV Bóng rổ tới, bốc đi cả chục cô cậu hẽm, cu. Tiếp sau đó là ông bầu Người mẫu thời trang, cũng bốc đi một tá (12) cô cậu hĩm, buồi! Và rồi cái gì đến đã đến, các cô, các cậu được bốc đi ngày nào đã trở về làng với nghi thức “Vinh qui bái tổ” thật là long trọng, bởi các cô, các cậu hĩm , cu đã là những tuyển thủ quốc gia của bóng chuyền, bóng rổ, đã là những người mẫu thời trang chân dài đắt giá! Và đặc biệt, trong số người mẫu thời trang chân dài, có tới bốn cô nàng đạt danh hiệu “Siêu người mẫu” với số đo cả ba vòng đều “Bốc lửa”, người ta đều gọi bốn cô là “Tứ đại mỹ nhân chân dài!”
Thế đấy, chuyện làng Hủi thay da đổi thịt có thể kể “ngàn lẻ một đêm” không hết, sự huyền diệu của Con Tạo xoay vần làm sao cắt nghĩa nổi! Nhưng có mấy người độc mồm độc miệng lại nói không thiện ý về làng Hủi rằng “Thời đại cóc nhái lên làm người!”. Vì thế, phải đưa chuyện này lên Mạng để xin ý kiến chư vị!
4. Thủ lĩnh băng cướp đường sông
Tôi có anh bạn là cảnh sát hình sự, thường kể cho tôi nghe những vụ án, trong đó có nhiều vụ án rất ly kỳ, công việc phá án cũng thật khó khăn và hấp dẫn, không thua kém gì những vụ án nổi tiếng đã thành phim của thế giới. Tôi đặc biệt chú ý đến vụ án “Băng cướp đường sông” mà thủ lĩnh là một bà già đã gần 60 tuổi. Lúc này, vụ án “Băng cướp đường sông” đang ở giai đoạn cuối, việc phá án sắp hoàn tất. Hôm ấy tôi đang định hỏi anh bạn xem việc phá án tới đâu rồi, thì anh bạn nói ngay : “Đi với tôi ngay, hôm nay chúng tôi sẽ bắt sống thủ lĩnh “Băng cướp đường sông”, anh sẽ được chứng kiến những pha gay cấn, hồi hộp chưa từng thấy!”…
Chúng tôi xuất phát và hành quân thần tốc ,nhưng cũng phải gần hai giờ đồng mới tới nơi. Đó là một khu miệt vườn ven sông, cây cối um tùm… Theo kế hoạch, lực lượng phá án sẽ ém quân làm thành ba vòng vây bao quanh nhà của mẹ đối tượng, khi đối tượng xuất hiện sẽ “cất vó”! Đối tượng ở đây tức là Thủ lĩnh băng cướp đường sông, nổi tiếng xuất quỷ nhập thần, đến không ai biết, đi không ai hay, theo tin của nội gián thì hôm nay, đối tượng sẽ đến thăm mẹ. Vì thế mới có cuộc giăng lưới này!
Cuộc mai phục đã trôi qua bốn tiếng đồng hồ, mọi người đã thấy mỏi mệt, chán nản. Tôi nói với anh bạn:”Tôi không phải cảnh sát hình sự, nhưng cảm thấy có gì đó bất thường…Sự linh cảm của tôi thường rất chính xác!” “Anh nói rõ hơn xem sao?” – người bạn nói.”Tôi nghĩ rằng đối tượng đã vào căn nhà này. Anh có quan sát kỹ những người đã vào, ra căn nhà này không?” – “Có chứ!- Anh bạn nói nhanh rồi hai cánh mũi phập phồng, như là đang đánh hơi ở một chỗ cách xa chứ không phải xung quanh chỗ chúng tôi đang đứng, rồi anh nói nhỏ mà rõ từng tiếng – Mẹ của đối tượng là một bà lão đã gần tám mươi tuổi, còn khỏe nhưng đi lại hơi chậm chạp, và luôn luôn dùng loại dầu gió ”Con Ó”. Còn đối tượng chỉ mới gần sáu mươi tuổi, sức khỏe còn rất tốt , đi lại rất nhanh nhẹn, và luôn dùng dầu sức đặc biệt, loại tự chế!”Tôi nói ngay:”Nếu thế thì bà lão khoảng tám nươi mới vô nhà, và khi đi qua để lại mùi dầu sức đặc biệt lọai tự chế chính là đối tượng của chúng ta?!” Người bạn vỗ tay vào đùi, nói:”Chính xác! Đối tượng vừa mới đi vào nhà trong hình dạng một bà lão! Chúng ta ập vào nhà bắt ngay!” Khi chúng tôi bước gần tới cửa thì thấy có một ông lão đi ra, khi gặp chúng tôi thì nói:”Hai mẹ con bà lão muốn mời các anh vào nói chuyện!”
Chúng tôi vào trong nhà, cả tôi và anh bạn đều nhận ra mùi dầu gió Con Ó tràn ngập, và anh bạn tôi cánh mũi phập phồng, nói nhỏ:”Dầu gió đặc biệt loại tự chế vừa đi ra, chính là ông lão vừa đi ra đó!”. Tôi hỏi:”Sao không đuổi theo bắt lại?” Anh bạn nói chậm rãi:”Muốn bắt phải xin lệnh của Sếp! Sếp vừa điện ra lệnh rút quân!” Tôi nhăn nhó:”Tại sao lại rút quân? Phá án kiểu gì lạ vậy?”. Anh bạn ngần ngừ một lát rồi nói chỉ đủ tôi nghe:”Lạ bởi vì như là tôi đã ngửi thấy cả mùi dầu gió Con Ó và mùi dầu gió đặc biệt loại tự chế này ở nhà của Sếp ngày hôm kia?!”…
Tôi có anh bạn là cảnh sát hình sự, thường kể cho tôi nghe những vụ án, trong đó có nhiều vụ án rất ly kỳ, công việc phá án cũng thật khó khăn và hấp dẫn, không thua kém gì những vụ án nổi tiếng đã thành phim của thế giới. Tôi đặc biệt chú ý đến vụ án “Băng cướp đường sông” mà thủ lĩnh là một bà già đã gần 60 tuổi. Lúc này, vụ án “Băng cướp đường sông” đang ở giai đoạn cuối, việc phá án sắp hoàn tất. Hôm ấy tôi đang định hỏi anh bạn xem việc phá án tới đâu rồi, thì anh bạn nói ngay : “Đi với tôi ngay, hôm nay chúng tôi sẽ bắt sống thủ lĩnh “Băng cướp đường sông”, anh sẽ được chứng kiến những pha gay cấn, hồi hộp chưa từng thấy!”…
Chúng tôi xuất phát và hành quân thần tốc ,nhưng cũng phải gần hai giờ đồng mới tới nơi. Đó là một khu miệt vườn ven sông, cây cối um tùm… Theo kế hoạch, lực lượng phá án sẽ ém quân làm thành ba vòng vây bao quanh nhà của mẹ đối tượng, khi đối tượng xuất hiện sẽ “cất vó”! Đối tượng ở đây tức là Thủ lĩnh băng cướp đường sông, nổi tiếng xuất quỷ nhập thần, đến không ai biết, đi không ai hay, theo tin của nội gián thì hôm nay, đối tượng sẽ đến thăm mẹ. Vì thế mới có cuộc giăng lưới này!
Cuộc mai phục đã trôi qua bốn tiếng đồng hồ, mọi người đã thấy mỏi mệt, chán nản. Tôi nói với anh bạn:”Tôi không phải cảnh sát hình sự, nhưng cảm thấy có gì đó bất thường…Sự linh cảm của tôi thường rất chính xác!” “Anh nói rõ hơn xem sao?” – người bạn nói.”Tôi nghĩ rằng đối tượng đã vào căn nhà này. Anh có quan sát kỹ những người đã vào, ra căn nhà này không?” – “Có chứ!- Anh bạn nói nhanh rồi hai cánh mũi phập phồng, như là đang đánh hơi ở một chỗ cách xa chứ không phải xung quanh chỗ chúng tôi đang đứng, rồi anh nói nhỏ mà rõ từng tiếng – Mẹ của đối tượng là một bà lão đã gần tám mươi tuổi, còn khỏe nhưng đi lại hơi chậm chạp, và luôn luôn dùng loại dầu gió ”Con Ó”. Còn đối tượng chỉ mới gần sáu mươi tuổi, sức khỏe còn rất tốt , đi lại rất nhanh nhẹn, và luôn dùng dầu sức đặc biệt, loại tự chế!”Tôi nói ngay:”Nếu thế thì bà lão khoảng tám nươi mới vô nhà, và khi đi qua để lại mùi dầu sức đặc biệt lọai tự chế chính là đối tượng của chúng ta?!” Người bạn vỗ tay vào đùi, nói:”Chính xác! Đối tượng vừa mới đi vào nhà trong hình dạng một bà lão! Chúng ta ập vào nhà bắt ngay!” Khi chúng tôi bước gần tới cửa thì thấy có một ông lão đi ra, khi gặp chúng tôi thì nói:”Hai mẹ con bà lão muốn mời các anh vào nói chuyện!”
Chúng tôi vào trong nhà, cả tôi và anh bạn đều nhận ra mùi dầu gió Con Ó tràn ngập, và anh bạn tôi cánh mũi phập phồng, nói nhỏ:”Dầu gió đặc biệt loại tự chế vừa đi ra, chính là ông lão vừa đi ra đó!”. Tôi hỏi:”Sao không đuổi theo bắt lại?” Anh bạn nói chậm rãi:”Muốn bắt phải xin lệnh của Sếp! Sếp vừa điện ra lệnh rút quân!” Tôi nhăn nhó:”Tại sao lại rút quân? Phá án kiểu gì lạ vậy?”. Anh bạn ngần ngừ một lát rồi nói chỉ đủ tôi nghe:”Lạ bởi vì như là tôi đã ngửi thấy cả mùi dầu gió Con Ó và mùi dầu gió đặc biệt loại tự chế này ở nhà của Sếp ngày hôm kia?!”…
5. Diễn viên đóng thế
Ông Hoàng Cao Đại là một nhân vật VIP, hôm ấy loạng quạng thế nào, lái xe và đụng phải hai cô nữ sinh áo dài trắng đang chở nhau đi học! Lúc ấy bà vợ ông, ngồi bên cạnh tay lái nói : “Vọt lẹ đi ! Bữa tiệc chiêu đãi này mà đến muộn là không được đâu!...” Ông Đại ngoái nhìn, thấy hai cô nữ sinh đã nằm lăn ra đường, không biết sống chết thế nào, nhưng lệnh của “Quan Bà” không thể trái ! Ông còn nghe thấy Quan Bà lẩm bẩm : “Lại tốn tiền sơn sửa vết xước !...”
Hôm sau, Quan Bà nhận được tin có người nhìn thấy xe của Quan Ông đụng phải hai cô bé học sinh, mà hai cô bé phải vào bệnh viện cấp cứu chưa biết nặng nhẹ thế nào, nên đã báo công an, Quan Bà lo lắm ! Nghĩ mãi không ra cách giải thoát cái vụ đụng xe này thì Quan Bà sực nhớ có thằng cháu họ xa, nghe nói làm nghề đóng thế rất phiêu lưu mạo hiểm mà nó không sợ chết, cứ tỉnh khô! Bà liền gọi điện cho thằng cháu, nhờ nó “đóng thế vai đụng xe”! Lúc đầu, thằng cháu không chịu, bà phải thuyết phục mãi và cho nó một món tiền nó mới nhận lời
Sau khi nhận nhiệm vụ đóng thế vai đụng xe người cháu, tên gọi Yên Thế, liền tới bệnh viện chỗ hai cô học sinh cấp cứu . Khi gặp hai cô học sinh rồi, Yên Thế thở phào, vì hai cô nữ sinh chỉ bị xây xát nhẹ, đã trở lại bình thường, nói cười rất vui vẻ. Yên Thế tính đón tắc xi đưa hai cô về nhà thì một cô nói : “Lúc ấy em chỉ thoáng nhìn nhưng thấy rất rõ hai người ngồi trong xe, một đàn ông một đàn bà đã đứng tuổi và có dáng vẻ quan chức chứ không phải là một thanh niên như anh chàng này ? Yên Thế bèn nói thật : “Tôi vốn làm nghề đóng thế cho Hãng Phim Sao Mai , nên khi được nhờ làm việc đóng thế người đụng xe tôi không thể từ chối!...” Một cô lại nói : “Tội của anh là bao che tội phạm, lại còn định đánh lừa cơ quan điều tra ! Nếu anh không muốn tôi tố cáo thì phải nhận làm vệ sĩ suốt đời cho tôi!” Đương nhiên là Yên Thế nhận lời ngay, và chỉ sau một năm Yên Thế cưới cô học sinh đó ! Đi vào “Cửa Tử” mà có được vợ đẹp, chỉ có một anh chàng Yên Thế mà thôi !...
6. Mùa hè nồng cháyÔng Hoàng Cao Đại là một nhân vật VIP, hôm ấy loạng quạng thế nào, lái xe và đụng phải hai cô nữ sinh áo dài trắng đang chở nhau đi học! Lúc ấy bà vợ ông, ngồi bên cạnh tay lái nói : “Vọt lẹ đi ! Bữa tiệc chiêu đãi này mà đến muộn là không được đâu!...” Ông Đại ngoái nhìn, thấy hai cô nữ sinh đã nằm lăn ra đường, không biết sống chết thế nào, nhưng lệnh của “Quan Bà” không thể trái ! Ông còn nghe thấy Quan Bà lẩm bẩm : “Lại tốn tiền sơn sửa vết xước !...”
Hôm sau, Quan Bà nhận được tin có người nhìn thấy xe của Quan Ông đụng phải hai cô bé học sinh, mà hai cô bé phải vào bệnh viện cấp cứu chưa biết nặng nhẹ thế nào, nên đã báo công an, Quan Bà lo lắm ! Nghĩ mãi không ra cách giải thoát cái vụ đụng xe này thì Quan Bà sực nhớ có thằng cháu họ xa, nghe nói làm nghề đóng thế rất phiêu lưu mạo hiểm mà nó không sợ chết, cứ tỉnh khô! Bà liền gọi điện cho thằng cháu, nhờ nó “đóng thế vai đụng xe”! Lúc đầu, thằng cháu không chịu, bà phải thuyết phục mãi và cho nó một món tiền nó mới nhận lời
Sau khi nhận nhiệm vụ đóng thế vai đụng xe người cháu, tên gọi Yên Thế, liền tới bệnh viện chỗ hai cô học sinh cấp cứu . Khi gặp hai cô học sinh rồi, Yên Thế thở phào, vì hai cô nữ sinh chỉ bị xây xát nhẹ, đã trở lại bình thường, nói cười rất vui vẻ. Yên Thế tính đón tắc xi đưa hai cô về nhà thì một cô nói : “Lúc ấy em chỉ thoáng nhìn nhưng thấy rất rõ hai người ngồi trong xe, một đàn ông một đàn bà đã đứng tuổi và có dáng vẻ quan chức chứ không phải là một thanh niên như anh chàng này ? Yên Thế bèn nói thật : “Tôi vốn làm nghề đóng thế cho Hãng Phim Sao Mai , nên khi được nhờ làm việc đóng thế người đụng xe tôi không thể từ chối!...” Một cô lại nói : “Tội của anh là bao che tội phạm, lại còn định đánh lừa cơ quan điều tra ! Nếu anh không muốn tôi tố cáo thì phải nhận làm vệ sĩ suốt đời cho tôi!” Đương nhiên là Yên Thế nhận lời ngay, và chỉ sau một năm Yên Thế cưới cô học sinh đó ! Đi vào “Cửa Tử” mà có được vợ đẹp, chỉ có một anh chàng Yên Thế mà thôi !...
Những ngày nghỉ cuối tuần trước đây, một tháng đôi lần, vợ chồng ông Trung Hạ và bà Nắng Mới đều tổ chức cho cả nhà đi “Pic-nic”, mùa hè thì đi tắm biển cho mát mẻ, mùa lạnh thì đi leo núi cho ấm người. Nhưng từ khi mấy đứa con vụt lớn, có người yêu cặp kè thì những cuộc chung vui của đại gia đình không còn nữa mà chia ra thành các “Thế giới riêng” các “Tiểu vương quốc Ái tình “ của từng người!...”Không biết ông ấy (bà ấy) có “Thế giới riêng” không nhỉ?” – đó là ý nghĩ ở trong đầu của cả hai vợ chồng ông Trung Hạ và bà Nắng Mới, nhưng làm sao mà “Đăng nhập” vô được?
…Mùa hè năm nay sao mà nắng nóng hơn mọi năm rất nhiều? Nếu như là trước đây, cả nhà đã kéo nhau ra bãi biển. Nhưng năm nay thì…Ông hỏi bà:”Sao bà không nói đến chuyện đi tắm biển nữa?”. Bà khẽ buông một tiếng thở dài, nói nhỏ:”Người tôi giờ ục ịch quá, mặc đồ tắm không coi được… Với lại tôi thấy từ ngày ông lên chức Sếp Lớn, suốt ngày ngồi trong phòng máy lạnh, không chừng có cả bể tắm ở trỏng, thì thiết gì đi tắm biển nữa!?” Ông ấp úng không nói gì, bà nghĩ rằng đã nói “trúng phóc” nên ông “giật mình” chăng? Cái chuyện mấy ông Sếp Lớn có bể tắm trong phòng rồi đưa “bồ nhí” vào tung tăng bơi lội như trẻ nhỏ tuy không phát tán rộng khắp trên “mạng” nhưng đã là câu chuyện cửa miệng của đẳng cấp Phu nhân, bà Nắng Hạ quá rành mấy trò chơi đó của các Sếp Lớn!...
…Ngày nghỉ cuối tuần lại đến, nghe nói ông mắc bận họp đột xuất, bà lẳng lặng kêu taxi ra bãi biển. Ngồi trong taxi rồi, bà mới giở cái bikini của một “người giấu mặt” gửi tặng hôm qua ra coi. Quả là hàng xịn, không chê vào đâu được, chắc là sẽ rất đẹp, rất nổi trên bờ biển!... Tới bờ biển, bà Nắng Mới mặc bộ bikini vào và thong thả đi dạo một vòng, quả nhiên ai nhìn bà cũng trầm trồ!...Thì ra mình đã “hồi xuân” thiệt chứ không rỡn! Nghĩ vậy, bà mỉm cười mãn nguyện và đi đến tảng đá lớn ở cuối bãi tắm, nơi mà ba mươi năm trước bà đã gặp ông ở đây để rồi trở thành vợ ông? Tới bên tảng đá lớn, bà đang loay hoay tìm chỗ ngồi thư giãn thì giật thót khi có người đàn ông chỉ mặc cái “xì-líp” đột ngột xuất hiện trước mặt bà! Bà thấy mắt hoa lên, đầu óc quay cuồng rồi ngất xỉu, không biết trời đất gì nữa!...Khi bà Nắng Mới tỉnh lại, chỉ thấy hai cô y tá áo trắng toát, nghe các cô nói đưa bà tới đây là một ông mặc xilip còn bà thì mặc bikini, bà bật khóc khi nghĩ rằng bà đã bị thằng cha mặc xilip kia làm nhục! Nhưng khi nghe hai cô y tá nói ông mặc xilip nói là chồng bà, đang đi thay đồ và sẽ trở lại ngay thì bà lại bật khóc, nhưng lý do khóc lần này là vì bà thấy thật hạnh phúc!...
Đỗ Ngọc Thạch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét