1.
Tôi đã làm nhiều nghề, thượng vàng hạ cám, sang hèn đủ kiểu, đã đi nhiều nơi, lên rừng xuống biển, vào Nam ra Bắc, nhưng vẫn chưa có điều kiện để tiếp cận với nghề “Đao phủ” – cái nghề mà không có bất cứ Trường dạy Nghề nào đưa vào chương trình và ngay cả những chuyên viên về Lao động - việc làm ở các Sở Lao động, rồi ở cả Bộ Lao động cũng hầu như không nói tới! Chính vì vậy mà tôi càng quyết tâm tìm và dường như càng tìm thì càng biệt tăm! …Song, chính vào lúc tôi mệt mỏi vì tìm kiếm vô vọng thì tôi lại gặp và đạt quá mức yêu cầu vì sau khi tìm ra người hành nghề “Đao phủ”, tôi và người này lại rất thân với nhau, vì một lý do rất ngẫu nhiên: người này trùng cả tên họ và ngày tháng năm sinh với tôi! Sự trùng hợp này khiến chúng tôi rất thích thú và cả hai chúng tôi đều có cảm giác rằng về hình thể cũng rất giống nhau, mặc dù thực ra là rất khác biệt: người này cao 1,79 mét và độ “đô con” thì không thua kém các lực sĩ thể hình, còn tôi chỉ là chiều cao khiêm tốn 1,60 mét!...
Tôi gặp Bê (khi nói chuyện với nhau, tôi gọi người này là Bê, còn anh ta gọi tôi là A) khi tôi có ý định vào kiếm việc làm ở Cảng Sài Gòn, vì nghĩ cái nghề “cửu vạn” sẽ rất dễ có việc và cũng nhiều tiền công! Song, sự thật không như dự tính của tôi: các băng nhóm theo kiểu “xã hội đen” đã lấp kín không còn một khe hở, có nghĩa là phải được một “Anh Hai” nào đó dắt vào mới được thu nhận!...Tôi thất vọng “rút quân” (cùng đi với tôi có hai người bạn cũng đang thất nghiệp) thì bất ngờ gặp Bê. Lúc đó Bê đang đi tuần tra cùng 2 người nữa cũng mặc đồng phục Bảo vệ. Nhìn thấy chúng tôi, Bê nói:
- Hình như các anh muốn vào đây làm công việc bốc vác?
- Đúng. Sao anh biết? – Tôi nói.
- Nhìn bộ dạng các anh là biết ngay à! – Bê cười và nói tiếp – Tôi nghĩ là họ đã không nhận các anh. Nếu các anh thật sự cần việc làm, chúng tôi sẽ có việc phù hợp. Mời các anh đi theo chúng tôi!
Bê nói mà như là đã sắp đặt từ trước, đưa chúng tôi vào một căn phòng bày biện đơn giản, chỉ có một cái tủ, một cái bàn to và nhiều ghế xếp xung quanh. Sau khi chúng tôi an tọa, Bê nói:
-Chúng tôi cần đúng ba người bổ sung cho đội bảo vệ. Công việc rất đơn giản: ngày ngày, các anh đi tuần tra khắp nơi, thấy có hiện tượng bất thường thì gọi điện báo cho người trực chỉ huy! Chắc là hợp với các anh chứ? – Chúng tôi chưa kịp trả lời thì Bê lấy trong tủ ra ba tờ giấy, nói tiếp – Nếu các anh đồng ý thì thì viết tóm tắt lý lịch của mình vào đây, ngày mai tới ký Hợp đồng Lao động rồi nhận việc luôn!
Các bước của cái gọi là “Thủ tục hành chính” thật ngắn gọn, ngay ngày hôm sau, chúng tôi tới Ký hợp đồng Lao động (3 tháng) và làm việc ngay. Lúc đi “tuần tra”, Bê mới nói với tôi:
-Tôi thực không ngờ là lại gặp được người trùng cả họ tên và ngày tháng năm sinh, là anh đó!
-Trời đất!...- Tôi vô cùng kinh ngạc – Đây quả là chuyện lạ của đời tôi! Vậy mà cả tuần nay, tôi luôn cầu Bồ Tát ra tay cứu giúp thì Ngài chỉ nói “Hãy tự cứu lấy mình!” Thì ra anh chính là một phần của tôi!...Không biết lịch sử cuộc đời của anh có điểm nào giống tôi không?
- Với cái tóm tắt lý lịch của anh thì gần trùng khít với tôi! Chỉ có điều là khi anh vào Đại học Tổng hợp thì tôi vào Đại học TD Thể Thao ở Từ Sơn, tôi học về môn bắn súng, có thể sử dụng tất cả các loại súng, nhưng chỉ là bắn bia thôi, chưa bao giờ bắn người!...Tôi cũng có nhập ngũ ba năm nhưng không được ra trận mà chuyên huấn luyện môn bắn súng cho tân binh!...
- Thế thì còn nhiều điểm trùng hợp đấy! Khoa Toán của tôi sơ tán ở Đầm Mây, một vùng sơn cước của huyện Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên, vậy là cùng có chữ Sơn. Sau đó ba tháng tôi nhập ngũ, cũng được học một tháng về súng ống, nhưng không phải là lính bộ binh bắn nhau tơi bời mà là lính Ra-đa, suốt ngày chỉ ngồi trong xe hiện sóng kín mít!... Nhưng tôi có thắc mắc là tại sao anh lại to cao như thế? Vậy nơi sinh của anh là ở đâu?
- Có lẽ chúng ta chỉ khác nhau nơi sinh. Anh sinh ra ở một vùng trung du rừng cọ đồi chè đồng xanh đã thành thơ, thành nhạc, còn tôi thì sinh ra ở một hòn đảo hoang thuộc huyện đảo Bạch Long Vĩ! Có lẽ cá voi đã cho tôi bú sữa nên mới to cao như thế này!...
Tôi thầm nghĩ, anh ta là đứa con của đại dương nên có sức khỏe hơn người và làm đội trưởng Bảo vệ là rất phù hợp. Còn chuyện tôi gặp anh ta và được anh ta nhận vào làm việc ngay thì đúng là …có sự sắp xếp của bàn tay Tạo hóa, tức Bồ Tát! Gọi là làm việc nhưng thực ra suốt ngày chỉ đi dạo loanh quanh, chẳng có sự cố bất thường gì xảy ra cả! Ba tháng trôi qua rất nhanh, đúng lúc hết hạn hợp đồng thì có người bạn học cũ kêu tôi về làm nhân viên đánh máy của một cơ quan báo chí. Bê thấy vậy thì nói:
-Đúng là Tạo hóa cứ thích xếp đặt tới lui số phận người ta! Sáng nay, tôi được Giám đốc Cảng gọi lên cho biết việc Bảo vệ sẽ giao cho người khác phụ trách, còn tôi, một người bạn ở Tòa án muốn tôi về làm việc chỗ anh ta ! Anh cứ nhận lời chỗ ấy đi, rồi ta sẽ tính tiếp!
- Tôi cũng muốn ngồi yên một chỗ để suy ngẫm về những biến động vừa qua, có thể sẽ viết được một cái gì đó! – Tôi nói rồi chia tay Bê, đến nhanh như thế nào thì đi cũng nhanh như thế!
2.
Hai ngày sau, Bê đến tìm tôi, nói:
-Sự đời thật là trớ trêu: người bạn ở Tòa án muốn tôi phụ trách đội Thi hành án tử!
- Trời đất! Tức là muốn anh làm nghề “Đao phủ”!? – Tôi ngạc nhiên hết sức!
- Đúng vậy! – Bê trầm ngâm một lát rồi nói – Tôi không muốn cho ai biết rằng tôi chính là con của một Đao phủ, nhưng có lẽ phải cho anh biết!...
Tôi lại một phen nữa kinh ngạc tột độ, nói như nghẹn họng:
- Bố anh đã từng hành nghề đao phủ? !...
- Đúng vậy! Bố tôi hành nghề đao phủ là do ông tôi hành nghề đao phủ! Ông tôi hành nghề đao phủ từ thời còn Triều đình nhà Nguyễn, đã phải chém đầu rất nhiều nghĩa quân nông dân!...Bố tôi cũng làm cái việc này được hai năm thì đưa ông tôi bỏ trốn ra đảo hoang ở Bạch Long Vĩ, lấy vợ ở đảo rồi sinh ra tôi ở đó!...Trước khi chết, ông cụ chỉ dặn tôi mỗi một câu: muốn làm gì cũng được nhưng nhất định không được làm nghề đao phủ! Tôi như là đã quên đi chuyện này, vậy mà bây giờ nó lại đến!...
-Vậy anh tính sao?
-Tính toán gì nữa! Dứt khoát không nhận lời!...Tôi đang không biết đi đâu làm gì thì người bạn này lại nói: “Bắn không nên thì phải đền đạn!...Cậu không muốn làm nghề giết người thì làm nghề ngược lại! Tớ sẽ làm mối cho cậu một người góa phụ đã ba con nhưng mới có hai mươi tuổi, chủ một nhà hàng đặc sản lớn! Đúng là cơm no bò cưỡi, chẳng phải lo nghĩ gì nữa!” Thế là tôi nhận lời liền! Ngày mai làm lễ cưới luôn, hôm nay tôi tới mời anh tới dự đó!
Quả là tôi bị Bê lôi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, song lại nghĩ “Chuyện gì cũng có thể xảy ra, biết đâu trong đám cưới Bê, tôi sẽ gặp được người góa phụ nào đó như của Bê.
Nhân bảo như thần bảo, quả nhiên trong đám cưới Bê, chàng phù rể là tôi đã được một nàng phù dâu chấm duyệt: Nàng là người bà con của cô dâu hơn cô dâu năm tuổi, xinh đẹp ngang ngửa hoa hậu! Tôi đang ngây ngất trong men say của “số đào hoa” thì cô nàng phù dâu đột ngột biến mất, không để lại dấu vết! Tôi nghĩ việc này giống như việc Bê suýt phải làm đao phủ nên yên tâm ngồi gõ máy chữ! Việc tôi gõ máy chữ nó say mê như người tập đàn piano nên thời gian trôi qua những hơn một năm tôi mới bừng tỉnh, khi kết thúc cuốn tiểu thuyết mười hai chương “Trong dòng đời khắc nghiệt”. Người lôi tôi ra khỏi cơn mộng mị tiểu thuyết là Bê, Bê đến mời tôi tới nhà ăn Thôi nôi ba đứa con sinh ba! Thật là không thể tìm ra được lời bình luận thích hợp!...
3.
Sau đó một năm, tôi cũng lấy vợ, nhưng không phải hoa hậu hay bà chủ gì cả mà là một y tá trung cấp đang làm việc ở Bệnh viện Nhi Đồng của Sài Gòn. Sở dĩ tôi tiến hành lễ cưới ngay vì người phụ nữ này sao mà giống mẹ tôi một cách kỳ lạ: từ nghề nghiệp, trình độ chuyên môn cho đến tính cách cần mẫn và lòng nhiệt tình, trung thực với bệnh nhi cũng như các mối quan hệ xã hội khác! Tôi luôn được sống trong cảm giác như là có mẹ ngày xưa!...Khi vợ tôi sinh con gái thì tôi phải ở nhà nhà làm “vú em” trông con từ A tới Z!
Việc làm “vú em” cũng khiến người ta mụ mị đầu óc và quên đi thời gian, cho nên ba năm trôi qua lúc nào không hay! Một buổi sáng đẹp trời, tôi đưa đứa con gái nhỏ bé vào Đầm Sen đạp thuyền Con Vịt thě bất ngờ gặp Bę cůng ba đứa con sinh ba cũng đang chơi đạp thuyền trên Đầm Sen!...
Thì ra gia đình Bê đã qua những biến động lớn: Nhà hàng đặc sản của vợ chồng Bê bị một băng nhóm “xã hội đen” tới quậy phá, trong lúc “chiến đấu” để bảo vệ nhà hàng, Bê đã đánh chết hai đối thủ! Nếu không có người bạn làm việc ở Tòa án lo liệu, có thể Bê đã lãnh án tù giam rồi. Song, cũng vì chuyện này mà Bê phải nhận lời người bạn làm việc trong Đội thi hành án tử! Đã từng đánh chết hai nhân mạng (cho dù đó là loại trộm cướp) thì bàn tay Bê đã vấy máu, và việc Bê đứng vào đội Hành quyết cứ như là sự sắp xếp rất thuận tay của Tạo hóa!...
Sau ngày gặp bố con Bê ở Đầm Sen, tôi thường đưa con gái tới nhà Bê chơi. Điều khiến tôi chú ý là ba đứa con sinh ba của Bê thường rất hay chơi trò chơi “Hành quyết!” Ba đứa con sinh ba của Bê thành một đội hành quyết, còn ba đứa con riêng của vợ Bê đóng vai tử tù bị hành quyết. Quá trình hành quyết chúng làm như những bộ phim thường chiếu trên tivi! Điều đáng ngạc nhiên là chúng đóng vai đội hành quyết rất thành thục, cứ như là đội hành quyết thực thụ! Tôi đem chuyện này nói với Bê thì Bê giật mình, tái mặt đi một lúc mới nói được: “Oan nghiệt!...Oan nghiệt!... Dạo này tôi nhiều việc quá nên không có thời gian chơi với chúng nó! Nếu quả đúng như vậy thì sợi dây oan nghiệt của số phận đang thít vào cổ tôi rồi! Phải dùng kế “Kim thuyền thoát xác”! Tôi tán đồng ngay, chỉ có kế “Kim thuyền thoát xác” là thích hợp! Nhưng “thoát” như thế nào? Dường như là Bê cũng đang suy nghĩ xem “thoát” ra thế nào thì vợ Bê ào vào, vừa khóc vừa nói: “Chúng nó chơi trò “Xử bắn” và cả ba đứa đều bị bắn trúng mắt!...” Bê và vợ vội đưa ba đứa con riêng của vợ Bê đi Bệnh viện cấp cứu. Thì ra chúng vừa chơi trò “Xử bắn”, chỉ là súng nhựa đồ chơi và đạn chỉ là một thỏi nhựa nhỏ nhưng bắn trúng con ngươi thì cũng gây thương tích không nhẹ, có thể mù mắt như bỡn!...
4.
Phải một tuần sau, Bê mới tới tìm tôi và nói ngay: “Ba đứa con riêng của vợ tôi chút xíu nữa thì mù mắt, thật hú hồn!...Tôi đã nghĩ nát nước, và chỉ tìm ra một nơi để “thoát”!” Tôi vội ngắt lời Bê: “Khoan nói! Chúng ta cùng viết chữ này vào lòng bàn tay xem có trùng nhau không?” Tôi liền viết vào bàn tay chữ “Đảo” và chìa nắm tay ra trước mặt Bê. Bê viết xong thì đặt nắm tay bên cạnh tay tôi và chúng tôi cùng mở ra: đều là chữ “Đảo”! Quả là không có chỗ nào để “chạy trốn sự truy đuổi của số phận” tốt bằng một hòn đảo hoang tít ngoài xa khơi! Câu chuyện về chàng Robinson hiện ra rõ ràng đến từng chi tiết trong ý nghĩ của tôi!...Tôi giật mình khi Bê vỗ lên vai tôi, vừa cười vừa nói: “Anh đang nghĩ về Robinson phải không? Nhưng chúng tôi sẽ không vất vả như cái anh chàng Robinson kia đâu! Người ta mời tôi làm “Chúa Đảo” chứ không phải chuyện đùa! Nhưng tôi nói, tôi không có số “Làm Quan”, tôi chỉ muốn làm một ngư dân bình thường!” Tôi nói ngay: “Quả nhiên là chúng ta suy nghĩ rất giống nhau! Tôi muốn thử lần chót xem thế nào! Chúng ta lại viết tên hòn đảo vào lòng bàn tay!” Và khi cùng mở bàn tay ra, có sự khác biệt nho nhỏ: Cũng là các đảo ở Vịnh Bắc Bộ nhưng Bê ghi là Bạch Long Vĩ còn tôi ghi là Cát Bà! Sở dĩ tôi ghi là Cát Bà vì nghĩ: với một đàn con 6 đứa thì ở Cát Bà dễ sống hơn, đông dân hơn, vui hơn! Song Bê muốn trở lại nơi mình đã sinh ra là đảo Bạch Long Vĩ thì quả là hơi lập dị!...
Chia tay Bê, tôi chẳng phải buồn nhớ lâu vì phải đi làm cái gì đó, lương y tá của vợ tôi không thể nuôi cả ba người, vả lại cô con gái đã lớn…Kiếm việc làm ở Sài Gòn vừa khó vừa dễ! Tôi những tưởng sẽ chẳng biết làm gì ở đâu thì chỉ nửa ngày lang thang trên đường phố Sài Gòn, đã có ba nơi đồng ý nhận tôi. Thứ nhất là một đại gia chủ một xưởng nhôm khá lớn, treo biển cần gia sư dạy ba đứa nhỏ tại gia, lương hậu. Nhưng khi tôi vào xem việc, tiếp xúc với ba “Thiếu gia” của ông chủ thì thất kinh bởi đứa thì “đầu Trâu”, tức rất giống Ngưu Ma vương, đứa thì “Mặt Ngựa” tức như ngựa mặt người như trong thần thoại Hy Lạp và đứa thứ ba thì như cướp biển, tức nhìn tướng mạo ba “Thiếu gia” thì bất cứ ông thầy nào cũng run tứ túc! Dường như biết được phần nào tâm trạng của tôi, ông chủ nói:
-Tôi nói luôn để thầy yên tâm, chúng tôi chưa coi trong việc học kiến thức mà bước đầu chỉ cần thầy đưa chúng nó vào nền nếp, sau đó mới lo chuyện học chữ. Như thế cũng như khẩu hiệu tôi thấy các trường học thường trưng ở mặt tiền “Tiên học lễ, hậu học văn”!...
Nghe ông chủ nói vậy, tôi ầm ừ nhận lời cho qua chuyện rồi rút êm vì tính cách của tôi không hợp với kiểu “dạy học mà không cần dạy chữ” như thế, dù ông chủ có trả tiền cao cũng vậy!...
Nơi thứ hai là một nhà hàng “Bia ôm”: có 2 việc , thứ nhất là bồi bàn đúng nghĩa, thứ hai là khi nào đông khách thì cải trang thành “Nữ tiếp viên” để “chăm sóc” cho những vị khách đã “sừng sừng”! Nghe mức thu nhập thì quả có hấp dẫn nhưng phải “mặt dầy” mới có thể làm được! Nơi thứ ba là một tiệm “Đánh máy, viết đơn, thư” ở đường Lý Thái Tổ - đây là Trung tâm lớn nhất ở Sài Gòn về loại dịch vụ này! Chủ tiệm có đầy đủ máy chữ, đồ nghề, thợ đánh máy chữ làm được bao nhiêu tùy sức, tiền thu được “cưa đôi”!...
Việc đánh máy chữ là một thú vui của tôi (viết bài, viết truyện…) và tôi đã từng nhận tài liệu, bản thảo của các Nhà xuất bản về đánh máy thuê thời còn đi làm Nhà nước để tăng thu nhập nên tôi nhận lời làm việc ngay. Làm được khoảng nửa năm thì lại có sự thay đổi. Lần đó, tôi nhận đánh máy luận văn tốt nghiệp cho một nhóm sinh trường Đại học Nông Lâm. Trong một luận văn, tôi thấy tên thầy giáo hướng dẫn trùng với tên một người bạn học cũ của tôi ở trường Ngô Quyền (Thành phố Hải Phòng). Hỏi lại cậu sinh viên có luận văn đó thì đúng là thầy giáo hướng dẫn của cậu là người Hải Phòng. Và thế là tôi gặp lại Báu, người bạn thời hoa phượng đỏ sau gần ba mươi năm xa cách! Gặp lại tôi, Báu vui lắm, nói ngay: “Mày khỏi phải ngồi đây, bụi thì nhiều chứ tiền thì đâu có mấy. Tao sẽ kiếm cho mày một việc thích hợp ở trường tao!...Và kỳ nghỉ hè này, tao sẽ bao mày từ A đến Z một chuyến về thăm lại Thành phố Hoa phượng đỏ! Chúng ta sẽ đi thăm lại tất cả những nơi mà hồi nhỏ chúng ta đã cùng đến: Đồ Sơn, Vịnh Hạ Long, Bãi Cháy, Đảo Cát Bà, Cát Hải…” Tôi xen ngang: “Cả Bạch Long Vĩ nữa chứ!” Vừa nghĩ tới Bạch Long Vĩ, tôi vụt nhớ ngay đến người bạn trùng tên với tôi đang ở đó với đàn con sáu đứa!...
5.
Tôi và gia đình Báu về Hải Phòng bằng đường biển. Mỗi khi ra biển, tôi lại thấy mình như trở thành một người khác, rất lạ. Báu cũng có cảm giác ấy như tôi. Vì thế, chúng tôi đều nôn nóng đi ra đảo để thăm người bạn trùng tên với tôi!...
Về tới Hải Phòng, ngay ngày hôm sau chúng tôi mua vé tàu đi đảo Cát Bà, từ đó sẽ ra đảo Bạch Long Vĩ! Tới đảo Cát Bà, mấy cô gái làm việc ở khách sạn nói : “Chiều nay ở trường bắn có một vụ xử bắn rất đặc biệt: Tội phạm là băng cướp có biệt danh là “Ngũ Long Công Chúa”, gồm năm người thì cả năm vốn đều là siêu người mẫu chân dài, cực kỳ xinh đẹp, số đo cả ba vòng đều giống nhau và đều là “số đo bốc lửa”: 90 – 61 – 91!” Nghe nói vậy, chúng tôi chỉ kịp ăn uống qua loa rồi phóng ra Trường bắn ngay. Người vào xem đã đông nghẹt. Chỉ còn 5 phút nữa là tới giờ hành quyết! Năm cô gái trong băng cướp “Ngũ Long Công Chúa” đã bị cột chặt vào năm cái cọc gỗ, băng đen bịt kín mắt. Đội xạ thủ đang đi ra … Khi tiếng hô “nghiêm” của người đội trưởng hành quyết lạnh lùng vang lên thì tôi bàng hoàng cả người khi nhận ra người đội trưởng đội hành quyết kia chính là người bạn trùng tên với tôi!...Tôi như là nghe tiếng Báu nói rất gần bên tai: “Thì ra nó học cùng lớp với tao hồi cấp hai ở Thị xã Hòn Gai. Hồi đó nó đã cao nhất lớp nên cả lớp đều gọi nó là Cao Kều mà quên đi tên thật của nó! Thì ra nó là thằng bạn trùng tên với mày!...Giờ thì tao đã nhớ ra rồi!...” Báu đã nhớ ra cái gì, tôi định hỏi thì một cơn lốc xoáy không biết từ đâu ào tới, như là có ai bốc cả nắm cát lớn ném thẳng vào mặt tất cả mọi người, chắc chỉ có năm cô gái tội phạm của băng cướp “Ngũ Long Công Chúa” là không bị cát chui vào mắt!...
Cơn gió lốc đến nhanh và đi cũng nhanh. Khi mọi người dụi mắt, nhìn ra nơi hành quyết thì chỉ thấy năm cái cọc gỗ đứng chơ vơ, lặng câm, không một lời giải thích! Tôi tính đi tìm Bê (người bạn trùng tên, người đội trưởng đội hành quyết) để hỏi tại sao anh ta không ở đảo Bạch Long Vĩ mà lại về ở đảo Cát Bà, tại sao anh ta lại tiếp tục hành nghề đao phủ, tại sao… thì Báu nói: “Tao thấy chưa nên gặp “Đao phủ” lúc này! Chúng ta nên về khách sạn làm chai rượu thì mới có thể bình tâm mà hiểu những gì đã xảy ra và sẽ xảy ra!” Tôi im lặng nghe theo vì biết nói gì bây giờ? ./.
Sài Gòn, 16-17/8/2009
|
Đỗ Ngọc Thạch
Tứ Đại Đồng Đường
Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch
|
|
1.
Ông Hoàng Như Hổ vốn tên là Hoàng Nông Dần, do ông sinh năm Canh Dần (1950) nên cha ông lấy chữ Canh Dần đặt tên, chữ Canh được đổi thành chữ Nông cho sát hợp với gia thế nhà ông cha truyền con nối đều làm nghề Nông và sống ở Nông thôn. Nhưng sau này được đi học, ông đổi thành Như Hổ, nghe có vẻ mạnh mẽ, dữ dội hơn, bạn bè sẽ nể sợ hơn…Và dường như cái tên Như Hổ đã giúp ông tiến rất nhanh trên con đường hoạn lộ. Ông không phải loại học giỏi nhưng từ cấp Một đã luôn làm lớp trưởng, chưa hết trung học đã được kết nạp vào Đảng. Ở thế hệ tuổi ông, thường là hết bậc học trung học vào những năm cuộc chiến tranh chống Mỹ cứu nước ở vào thời kỳ ác liệt , đó là cuối những năm 1960, như ông là vào năm 1968, năm Mậu Thân ác liệt nổi tiếng với cuộc Tổng tiến công Mậu Thân đầy hy sinh. Bạn bè ông ra trận gần hết và hi sinh cũng rất nhiều nhưng “cái số” của ông lại chẳng dính dáng gì đến chiến trận, bởi bố ông đã nghe theo ông thầy Tướng số mà hướng cho ông vào học trường Đại học Nông nghiệp, bởi nghe nói trường này được miễn gọi nghĩa vụ quân sự, bởi Nông nghiệp ở xứ ta từ ngàn năm nay đã là một “chiến trường” gian khổ rồi! Lúc đó, người ta còn dán những câu khẩu hiệu như sau ở khắp nơi:”Ruộng rẫy là chiến trường / Cuốc cày và vũ khí / Nhà nông là chiến sĩ / hậu phương thi đua với tiền phương” Nghĩ cho kỹ thì điều này rất đúng, không thể chỉ lo đánh trận mà còn phải lo sản xuất, bởi “Ăn no đánh thắng” là chân lý muôn thuở!...Vì thế, những năm chiến tranh ác liệt ở đâu ông không cần biết bởi trường Nông nghiệp của ông (cũng như nhiều trường Đại học khác của ta lúc đó) đã sơ tán đến một vùng quê yên tĩnh và an toàn, chỉ lo việc học mà thôi. Tốt nghiệp Đại học, cái lý lịch Đỏ của Ông hơn hẳn cái “Bằng Đỏ” bởi có “Bằng Đỏ” mà lếu láo, ngang ngạnh thì cũng là “đồ bỏ”! Ông Như Hổ đứng đầu bảng danh sách “Vừa Hồng vừa Chuyên” và được đi học chuyển tiếp Nghiên cứu sinh ở nước ngoài thêm bốn năm. Lúc ông có cái bằng Phó Tiến Sĩ (tương đương Tiến sĩ bây giờ) trở về nước thì cũng vừa mới kết thúc chiến tranh (1976), có thể nói loại cán bộ như ông lúc này là Số Một!...
Cứ cái đà thuận lợi, chiếm thế thượng phong đó, Ông Như Hổ khởi nghiệp “Canh Nông” của mình từ Trưởng Phòng Nông nghiệp rồi lên Phó Giám đốc, Giám đốc Sở Nông nghiệp, rồi Phó chủ tịch Tỉnh đặc trách Nông nghiệp như diều gặp gió. Nếu như không có vụ tai nạn giao thông (xe của ông chỉ lao xuống ruộng, chứ không phải lao xuống vực thẳm từ trên đỉnh đèo như người ta!) khiến ông gãy cả hai chân thì có lẽ ông đã lên tới Bộ trưởng Nông nghiệp và phát triển Nông thôn từ lâu, có khi trước cả ông Cao Đức Phát! Cuộc dời cũng như sự nghiệp “Canh Nông” của ông Hoàng Như Hổ có thể triển khai thành một cuốn tiểu thuyết bộ ba về vấn đề “Tam Nông” đang rất Hot hiện nay, song tác giả chưa thể “Chắp bút” mà chỉ xin cống hiến cho bạn đọc vài nét phác thảo về chân dung ông trong một bức tranh lớn về “Đại gia đình” của ông ở cái truyện ngắn “Tứ đại đồng đường” này. Gọi là “Tứ đại đồng đường” có nghĩa là trong truyện này sẽ có 4 thế hệ cùng chung sống: 1/ Ông Hoàng Nông Gia, cha đẻ của ông Hoàng Như Hổ, sinh năm 1926, cũng tuổi Dần, nhà Nông chính hiệu; 2/ Ông Hoàng Như Hổ, nhân vật chính như đã có vài nét giới thiệu và một người em gái muộn chồng, muốn “Tu tại gia”; 3/ Hoàng Phục Hổ, con ông Như Hổ, sinh năm 1974, cũng tuổi Hổ, cũng là “Nhà Nông” (Kỹ sư Nông nghiêp) và ba người em gái; 4/ Hoàng Phục Hổ Con, con ông Phục Hổ, sinh năm 1998, cũng tuổi Hổ, đang học Tiểu học, cũng có 2 em gái…
2.
…Hoàng Như Hổ bị tai nạn gãy chân vào năm 2005, tức ông mới 55 tuổi, cái tuổi đang sung sức , đang ở vào “đỉnh cao”của “Quan nghiệp”. Khi hay tin ông bị gãy chân, đám đệ tử tiếc hùi hụi vì mất chỗ bấu víu, còn kẻ tình địch (khá đông) thì sướng run như trúng số độc đắc, họ tụ tập ăn mừng ba ngày liền to như lễ kỷ niệm Đại thắng Mùa xuân l975! Tuy vậy, ông Hoàng Nông Gia lại rất vui, ông cũng mở đại tiệc ăn mừng, ông nói: “Về nghỉ lúc này là vừa đẹp, nắm chắc hai chữ bình an, chứ nếu còn ở lại chốn Quan trường, nó không chỉ mất hai chân mà mất mạng như chơi!...Tôi cũng sắp 80 tuổi rồi, nó cũng phải về chăm sóc cha già làm tròn chữ Hiếu chứ, từ ngày nó đi làm quan có ngó ngàng gì tới bố nó đâu!” Quả vậy, từ khi ngồi trên chiếc xe lăn chậm rãi nhìn ngắm cơ ngơi là khu nhà rộng hơn 500 mét vuông, ông Hoàng Như Hổ mới được thong thả tận hưởng cái cảnh sống sung túc nơi nhà cao cửa rộng, con đàn cháu đống, chẳng bõ cho tuổi ấu thơ của ông phải sống trong cái lều tranh xiêu vẹo. chỉ một trận mưa thường cũng đổ sập!...
Một ngày kia, ông Hoàng Như Hổ họp gia đình, nói: “Nhà ta đông người, ông đã già yếu, ta lại bị tàn tật, vì vậy cần phải có một Osin, tức người giúp việc!” Bà vợ ông Như Hổ nói ngay: “Khỏi phải mướn Osin, đàn bà con gái nhà ta nhiều, ngồi không làm gì? Thuê Osin là “nuôi ong tay áo”, không được!” Bà vợ ông Hoàng Nông Gia (đã ngoài 60 tuổi) tiếp lời: “Đúng đấy, không cần phải thuê Osin, tôi còn khỏe chán, việc chăm sóc chồng và ông con què chân tôi đảm nhận hết, không cần ai mó tay vào! Đó cũng là niềm vui lúc tuổi già của tôi!” Cô vợ Hoàng Phục Hổ, người mẹ của ba đứa con còn nhỏ nói tiếp ngay: “Con mình không thể giao cho người khác chăm sóc được!...Vừa rồi con lên Mạng, thấy có rất nhiều vụ án Oshin lấy trộm tài sản của chủ nhà, khi bị người nhà phát hiện còn giết luôn !...Ôi, bọn Osin thật tham lam và tàn bạo!” … Chờ cho mọi người nói hết, ông Hoàng Như Hổ mới thong thả nói: “Mọi người nói sai cả rồi! Thứ nhất, người nhà ta cần có thời gian rảnh rỗi để làm việc khác, đích đáng hơn, chẳng hạn như làm thơ, viết văn… Tôi thấy nhà ta ai cũng có năng khiếu văn học bẩm sinh, vậy mà chưa biết phát huy, thật là uổng phí! Thứ hai, Osin cũng có người tốt, người xấu, không thể vơ đũa cả nắm như thế! Và tôi không tin là đại gia đình chúng ta lại không kiểm soát nổi một cô gái Osin bé nhỏ! Thứ ba, những lời tôi nói, đã từng thuyết phục cả tỉnh, cả hàng trăm ngàn người, nay chẳng lẽ lại bị phản đối dữ dội như thế! Tôi kêu mọi người họp gia đình là để quán triệt thôi, chứ đã thành “Nghị quyết” rồi!” Khi nói đến hai chữ “Nghị quyết”, vẻ mặt ông Như Hổ lạnh tanh không khác gì ông Bao Công xử án, khiến mọi người im re!...Chàng Kỹ sư Canh nông Hoàng Phục Hổ lập tức phá tan sự im lặng của buổi họp gia đình: “Chí lý! Cha nói rất chuẩn, không thể tìm thấy một khe hở!... Con hiện đang khởi thảo cuốn tiểu thuyết về vấn đề “Tam nông”, một vấn đề rất Hot hiện nay, mà công việc ở Trung tâm cây giống cũng bù đầu, vì vậy rất cần một thư ký về vi tính! Vì vậy con đề nghị thuê cho con một thư ký vi tính, hết việc của con thì có thể làm gia sư vi tính cho cả nhà!”.Phục Hổ vừa dứt lời thì ông Như Hổ nói ngay: “Duyệt! Nhân tiện thuê thêm một gia sư tiếng Anh luôn, phải phổ cập tiếng Anh cho cả nhà ta!”…Buổi họp gia đình kết thúc với quyết định mướn một Osin và 2 gia sư, việc này được giao cho chàng Kỹ sư Canh nông lo liệu. Chàng Kỹ sư Canh nông lập tức “lên Mạng” và chỉ sau 2 ngày “phỏng vấn” đã chọn được một Osin và hai gia sư ưng ý và điều bất ngờ là cả ba người này đều có diện mạo như sao điện ảnh, chiều cao và số đo ba vòng thì đều như là siêu người mẫu chân dài : cao 1,77 mét, số đo ba vòng là 91, 62, 93!...
3.
Nhân vật Osin có lai lịch khá ấn tượng: là sinh viên năm cuối của một trường đại học, đã từng lọt vào Top 10 của cuộc thi Hoa hậu Áo dài và Hoa hậu Đồng quê, song lại bị thụ án 5 năm tù giam vì liên quan đến cái chết của một Đại gia. Mãn hạn tù, cô gái xinh đẹp nhưng có số phận hẩm hiu này đành đến Trung tâm giới thiệu việc làm và đã lọt vào “mắt xanh” của chàng Kỹ sư Canh nông, và chính thức trở thành Osin của nhà họ Hoàng “tuổi Hổ”! Do thời gian ở tù được dạy đủ các công việc thuộc về “Nữ công gia chánh” cho nên cô gái Osin nhanh chóng nhập vai và nhập vai khá xuất sắc khiến cho tất cả mọi người trong đại gia đình họ Hoàng đều không tiếc lời khen ngợi, nhất là ông Hoàng Nông Gia! Vốn là một nông dân “điển hình” (thời Cải cách Ruộng đất xếp vào thành phần “Bần cố nông”), nghèo “rớt mồng tơi”, ăn chưa đủ no, áo chưa đủ mặc chứ đừng nói đến chuyện hưởng lạc này nọ, cho nên giờ được chăm sóc , hầu hạ từ A đến Z làm sao không khỏi choáng ngợp trước cuộc sống “Thần tiên” này! Ông già gần 80 phút chốc như là “cải lão hoàn đồng”, cứ như là uống thuốc tiên của Thái Thượng Lão Quân vậy!...
Còn hai nhân vật Gia sư Vi tính và Tiếng Anh thì còn tinh khôi màu áo trắng học trò: đều là sinh viên năm thứ nhất Khoa Công nghệ Thông tin của một trường Đại học, tuy là sinh viên Năm thứ nhất nhưng đã thành thạo Vi tính như một chuyên gia và nói tiếng Anh như gió, vì nhà nghèo nên phải đi làm thêm, và đã đi làm ở vài nơi nhưng bị “quấy rối tình dục” dữ quá nên chưa thể “an cư lạc nghiệp” gia sư! Nay đến nhà ông họ Hoàng này, thấy “lý lịch thuần nông” và có người đã là cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh, hai cô gia sư (cũng có gốc gác nông dân) quyết định “thả neo”, tính sẽ làm ăn lâu dài! Với quyết tâm nhập cuộc của hai cô gia sư, trình độ Vi tính và tiếng Anh của cái nhà “Tứ đại đồng đường” họ Hoàng này thay đổi từng ngày! Chỉ sau một tháng có hai cô gia sư, mọi giao tiếp thông thường trong nhà đã không còn dùng tiếng Việt nữa , đặc biệt là với chàng Kỹ sư Canh nông và ông Bố ngồi xe lăn, vốn đã biết chút đỉnh tiếng Anh, giờ việc nâng cao thật dễ dàng khi hai học trò lúc nào cũng muốn nói chuyện với cô giáo!...
4.
Ngày lễ đại thọ ông Hoàng Nông Giang tròn 80 tuổi rồi cũng đến. Đó là một ngày đầu Mùa Thu năm 2006, trời cao xanh lồng lộng, từng đám mây trắng với đủ hình thù kỳ ảo lững thững bay về như muốn đem đến cho vạn vật những điều tốt lành!...
Khu nhà họ Hoàng được trang trí lộng lẫy, khách khứa tấp nập, bàn tiệc bày la liệt ngoài sân dưới dàn hoa Thiên lý với đủ sơn hào, hải vị… Khi bữa tiệc đã tới đỉnh điểm, có người hỏi chàng Kỹ sư Canh Nông Hoàng Phục Hổ: “Sao vào tiệc đã lâu mà gia chủ chưa ai phát biểu gì là sao?” Trả lời: “Chuyện này do cha tôi quyết! Chắc ông muốn mọi người cứ tự nhiên vui vẻ rồi nói chuyện cũng nên? Với lại đến đây là để “ăn mừng” chứ còn làm gì nữa!” Người kia lại đến hỏi ông Hoàng Như Hổ: “Sao gia chủ không có vài lời với thực khách cho thêm phần không khí?” Trả lời: “Hôm nay là mừng ngày sinh của ông Cụ, phải để ông Cụ khai khẩu chứ!” Người kia đến bên ông Hoàng Nông Gia, cụng ly chúc mừng thì ông Hoàng Nông Gia nói liên hồi những từ sau: “Đẹp trên từng xăng-ti-mét!...Đẹp trên từng…Xăng…ti…mét!...Đẹp…trên…từng xăng…ti…mét!...” Người kia không hiểu ông cụ nói gì, hỏi một người bên cạnh thì người này nói: “Đó là câu nói dành cho những siêu người mẫu chân dài! Báo chí thường tán dương những siêu người mẫu chân dài là trên cơ thể họ, chỗ nào cũng tuyệt đẹp, đẹp trên từng xăng-ti-mét da thịt!”…Người kia vừa chợt hiểu ra thì bỗng một tràng pháo nổ đinh tai nhức óc! (Gia chủ bất chấp lệnh cấm đốt pháo có từ lâu của Nhà nước!). Dứt tràng pháo là tiếng nói dõng dạc, trầm hùng của chàng Kỹ sư Canh Nông: “Thưa quý vị quan khách, anh em bằng hữu thân mến! Hôm nay là ngày mừng thọ ông chúng tôi và cùng vì ông rất cưng chiều cậu chắt Hoàng Phục Hổ Con tuy mới 8 tuổi mà có tài năng xuất chúng, sẽ là Nhà thiết kế Thời trang nổi tiếng trong tương lai gần, nên cũng là ngày ra mắt Công Ty Thời Trang Tứ Hổ, do cậu Hoàng Phục Hổ Con làm Giám đốc, và ba siêu người mẫu chân dài làm Phó Giám đốc!” Tiếng vỗ tay rào rào…Chàng Kỹ sư Canh nông tính ngồi xuống thì cô Thư ký Vi tính giật vạt áo, nói: “Sao chàng không nói tiếp việc hệ trọng thứ ba đi? Đã hứa là sẽ nói “Ba trong Một” cơ mà?” Chàng kỹ sư Canh nông lúng túng không biết nói sao thì chiếc xe lăn của ông Hoàng Như Hổ cặp tới, ông nói nhỏ nhưng rõ ràng: “Chuyện ấy là chuyện “hậu cung” không thể công bố nơi bàn dân thiên hạ được!” Nghe nói vậy, chàng Kỹ sư Canh nông yên tâm ngồi xuống rót rượu, còn cô Thư ký Vi tính thì ngúng nguẩy bỏ đi, mồm lẩm bẩm: “Có gan ăn cắp mà không có gan chịu đòn, đúng là một bọn thỏ đế!”…
5.
Khi tiệc rượu đã tàn, khách khứa đã lục tục ra về gần hết, tôi – người viết cái truyện ngắn này – mới có thể lại chào ông Hoàng Như Hổ để ra về. Vừa thấy tôi, Như Hổ nói ngay: “Ấy, ông chưa thể về được, phải tham dự “Hậu tiệc” với tôi chứ! Hôm nay sẽ có “độc chiêu” ông không thể ngờ tới đâu!” (Tôi quen và thân với Như Hổ do thời còn làm báo có viết loạt bài về thành tích “Xóa đói giảm nghèo” của tỉnh do Như Hổ trực tiếp chỉ đạo, và sau mới biết thì ra hồi còn học phổ thông, tôi và Như Hổ cùng học một trường, khi đó tôi học lớp Mười, còn Như Hổ học lớp Tám, và đã từng “đụng độ”: cô gái có đôi mắt bồ câu mà tôi nhắm lại cũng chính là người đẹp học cùng lớp với Như Hổ và Như Hổ đang thầm yêu trộm nhớ!...) . Tôi đành phải ở lại dự “Hậu tiệc”, còn cái gọi là “độc chiêu” thường là do các mỹ nhân được Như Hổ thuê tới múa hát hầu rượu biểu diễn (giống như vua chúa, quan lại thời xưa thường làm ở các tiệc rượu)!...
Khi đã an tọa trong buổi “Hậu tiệc”, tôi hỏi Như Hổ: “Ban nãy tôi có nghe loáng thoáng nào là “Ba trong một”, rồi “Chuyện hậu cung”, là chuyện gì vậy?” Như Hổ cười bảo: “À, đó là ba cô chân dài đòi tuyên bố chính thức mối quan hệ với những người trong nhà Họ Hoàng này! Không nói chắc ông cũng đoán ra thì nói luôn: Ông Cụ sẽ “nạp thiếp” cô gái Osin, tôi cũng “nạp thiếp” cô gia sư tiếng Anh, còn thằng con Kỹ sư Canh nông của tôi sẽ “nạp thiếp” cô gia sư Vi tính!” Tôi thoáng chút ngạc nhiên song lại nghĩ, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nên không bình luận gì, khiến Như Hổ thắc mắc, hỏi: “Sao ông không nói gì? À, thôi, tôi biết rồi, ông đang nghĩ tới một cái “cốt truyện”, có đúng không?” Lần đầu tiên có người đoán trúng ý nghĩ của mình, tôi thừa nhận và nói: “Tôi đã tính viết một cái truyện ngắn về ông mà chưa biết bắt đầu từ đâu?” Như Hổ cướp lời: “Sao lại là truyện ngắn? Viết về tôi phải là thể loại tiểu thuyết mới nói hết những gì cần nói! Tôi không phải là dân viết văn như các ông nhưng tôi biết tiểu thuyết là thể loại Vua, như Bóng đá trong thể thao! Chính vì thế đã từ lâu tôi muốn kiếm một người viết tiểu thuyết về tôi!” Tôi nói ngay: “Ông chỉ có thể kiếm người viết Hồi ký! Cuộc đời ông cũng có thể viết thành một cuốn Hồi ký hay đấy!” Như Hổ nói như đã suy nghĩ từ lâu: “Thể loại Hồi ký vừa rồi lắm chuyện bê bối quá! Thực ra tôi đã tính tự viết Hồi ký , nhưng viết được vài trang lại bỏ và cứ nghĩ thế nào cũng sẽ có chuyện vì không thể không đụng chạm tới người nọ người kia!... Nay gặp ông, tôi liền nghĩ sẽ “đặt hàng” ông viết một cuốn tiểu thuyết về tôi! Nếu ông nhận lời tôi sẽ bao nuôi ông cho tới ngày cuối đời!” Tôi chưa biết trả lời Như Hổ thế nào thì tới màn “độc chiêu” – đúng là “độc chiêu” mà có lẽ phải xếp vào bảng “Cực độc” nên không thể viết ra đây được!
6.
Ba ngày sau, tôi nhận được điện thoại của Như Hổ hỏi đã quyết định chưa? Nghĩ tới cảnh ăn ngủ khách sạn, đón rước như thượng khách khi đi viết bài cho các Doanh nghiệp thời còn đi làm báo, tôi nhận lời ngay!... Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con! Thực ra tôi chỉ có “vũ khí” là cái câu nói “vong mạng” đó ! /.
Sài Gòn, 2008 – 2009
Đỗ Ngọc Thạch |
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét