Ông Kha móc túi túi lấy ra gói tiền, đưa cho cô gái một nửa rồi định đạp xe đi. Nhưng cô gái cứ nắm chặt lấy tay ông, khiến ông phải đứng xuống hè đường. Cô gái dắt xe dựa vào gốc cây đoạn kéo ông vào khuất phía trong.. - Ngày đăng: 13/03/2009. Lần đọc: 1084 . Cập nhật bởi: DiepAnh
|
Không biết vụ kiện cáo này sẽ đi tới đâu nhưng đêm nào tôi cũng bị câu nói của Miền trở đi trở lại bên tai: “Anh và tất cả mọi người sẽ không ai hiểu nổi tôi và Diễm Lan đâu. Nếu chúng tôi thua kiện nhà tỷ phú đó, tôi sẽ cho ông ta một băng AK vào đầu ! Anh biết vì sao không?(Đỗ Ngọc Thạch) - Ngày đăng: 28/02/2009. Lần đọc: 1307 . Cập nhật bởi: DiepAnh
|
|
|
Hứa Tam Giang cùng tiểu đội trắc thủ ra đa với tôi gần một năm .Sau khi Trung đoàn gọi đi học về kỹ thuật rađa nhưng lại hoãn, bèn giữ tôi ở lại Trung đoàn bộ làm giáo viên văn hóa, thế là tôi xa anh bạn Hứa Tam Giang từ đó. Cuối năm l970 tôi trở về trường tiếp tục đời sinh viên…(Đỗ Ngọc Thạch) - Ngày đăng: 25/02/2009. Lần đọc: 1740 . Cập nhật bởi: DiepAnh
|
|
|
Nhung nằm đó, bất động…Tay Nhung đang cầm miếng ngọc bội mà tôi đã tặng Nhung ở Hồ Tây năm xưa… - Ngày đăng: 21/02/2009. Lần đọc: 1432 . Cập nhật bởi: DiepAnh
|
Trời đã về chiều. Phố xá nhộn nhịp , hối hả hơn, cái hối hả của thời khắc chuyển giao. Tôi quyết định đến nhà anh Bão. Căn nhà nhỏ trống vắng như cái đền hoang trong truyện cổ.(Đỗ Ngọc Thạch) - Ngày đăng: 17/02/2009. Lần đọc: 1796 . Cập nhật bởi: DiepAnh
|
|
Công ty vệ sĩ Tây Sơn nhận được năm hợp đồng lớn của năm chủ đầu tư đến từ năm quốc gia thuộc năm châu lục về năm loại đặc sản của khu vực Tây Nguyên : cao su, cà phê, chè, gỗ và bò. Các chủ đầu tư yêu cầu hai vệ sĩ trong suốt quá trình khảo sát thực địa khoảng một tháng (Đỗ Ngọc Thạch) - Ngày đăng: 15/02/2009. Lần đọc: 1337 . Cập nhật bởi: DiepAnh
QUYỀN LÀM MẸ - Đỗ Ngọc Thạch
Truyện ngắn của ĐỖ NGỌC THẠCH
QUYỀN LÀM MẸ
1.
… Thế là cô nữ sinh Diễm Lan đã trở thành một chiến sĩ giao liên thực sự. Tà áo dài tha thướt trắng trong đã được thay bằng bộ bà ba gọn gàng. Chiếc mũ tai bèo và khẩu súng Cạc-bin khoác vai đã làm cho khuôn mặt vừa dịu dàng vừa tinh nghịch, thông minh trở nên cương nghị, rắn rỏi.
Hôm nay là ngày kỷ niệm một năm Diễm Lan trở thành chiến sĩ giao liên. Diễm Lan đã hì hục ngoài đồng suốt đêm qua để kiếm được đầy một giỏ vừa cá vừa cua đầy nhóc, tính trưa nay sẽ làm mấy món ăn cực ngon để chiêu đãi các anh, các chị trong trạm giao liên. Nhưng có lệnh đột xuất. Diễm Lan phải đi đón và đưa vào khu vực ven đô một đoàn cán bộ đặc biệt. Lệnh nhận một lúc Diễm Lan đang dở tay xào nấu, thế mới nghiệt chứ ! Không thể trì hoãn mệnh lệnh dù chỉ giây phút ! Các anh chị trong trạm làm tiếp phần việc còn lại cho Diễm Lan và nói sẽ chờ Lan về để thực hiện bữa tiệc liên hoan đầy ý nghĩa này !...
2.
…Đoàn công tác của Diễm Lan đến khu vực ven đô thì trời đã tối đen. Đêm ba mươi nào cũng đen kịt. Người đi sau phải lần theo tiêng động của người đi trước mà bám theo. Nếu rủi ai có bị rớt lại thì lạc đường là cái chắc !...
Diễm Lan nhanh nhẹn dẫn đầu đoàn công tác. Trên những tuyến đường này, cô thuộc từng mô đất, đám cỏ, vũng nước, bụi cây… Chốc chốc, cô lại phát ra tiếng dế kêu “tà rích” để người đi sau nhận được tín hiệu mà bám theo .Đang đi, Diễm Lan bỗng phát hiện ra mùi lạ theo làn gió nhẹ thoang thoảng bay tới. Linh tính báo cho cô biết đó là “mùi của bọn biệt kích”. Cô phát ra tiếng ”chim lợn”, đó là ám hiệu cho đoàn công tác đổi đầu thành đuôi, đuôi thành đầu, cô sẽ ở lại thu hút hỏa lực địch cho người bạn của cô là Miền – đang đi ở cuối đoàn – dẫn đoàn đi theo phương án dự bị. Tiếng chim lợn của Diễm Lan vừa phát ra thì một tràng súng máy rộ lên như pháo giao thừa !...
Diễm Lan vừa nhả đạn về phía địch vừa vận động ngược lại với hướng của Miền. Tình huống như thế này đã quá quen thuộc đối với Diễm Lan nhưng hôm nay không hiểu sao cô bỗng cảm thấy run tay kỳ lạ. Khoảng năm phút sau, Diễm Lan bỗng nghe thấy có tiếng súng AK điểm xạ bắn về phía địch, chỉ cách cô khoảng hai chục mét. Ai thế nhỉ? Nhiệm vụ thu hút đánh lạc hướng địch chỉ do mình cô đảm nhiệm, vậy tại sao lại có thêm người này ? Cô ngừng bắn và phát tín hiệu liên lạc. Có tín hiệu đáp lại. Đúng là người trong đoàn công tác rồi, nhưng là ai thế? Ai dám tự ý vi phạm qui định của Trạm giao liên ? Diễm Lan chưa trả lời được những câu hỏi đặt ra thì cô nhận ra một người đang trườn nhanh về phía mình và nói:
- Cô Lan !...Tôi là Tình đây ! Tình quân lực đây !
- Trời đất ! Sao anh không chạy theo con Miền mà lại chạy theo em? – Lan ngạc nhiên nói.
- Tình đã tới sát kề Lan, nắm lấy một tay của cô nói nhỏ:
- Tôi không thể để em một mình chống chọi với bọn phục kích đ.ược . Nghe tiếng súng , tôi biết bọn chúng đông lắm ! Lỡ em có làm sao thì…
- Thì làm sao ? Chẳng lỡ gì hết ! Bọn chúng sẽ không làm gì được em ! Nhưng sao anh lại theo em thế này, em sẽ bị cấp trên kỷ luật ! Cả anh nữa, anh không sợ kỷ luật sao ?
- Không, anh không sợ kỷ luật, anh chỉ sợ mất em thôi !- Nói rồi Tình kéo mạnh Diễm Lan rồi ôm chặt lấy cô, hôn túi bụi lên mặt cô !
Diễm Lan chưa kịp phản ứng gì thì một tràng súng máy lại rộ lên, đầu đạn bay chiu chíu quanh mình hai người, cắm vào những mô đất bên cạnh lụp bụp. Diễm Lan đẩy mạnh Tình ra và cô trườn đi như một con thằn lằn, chốc chốc tiếng súng của cô lại nổ đanh gọn đáp lại từng tràng súng của địch…Vừa vận động chiến, Diễm Lan vừa lẩm bẩm nguyền rủa cái anh chàng Tình quân lực ấm ớ này. Chả là như thế này : Tình vài lần qua trạm giao liên của Diễm Lan và đem lòng thầm yêu trộm nhớ cô gái giao liên xinh đẹp này. Anh ta liên tục gửi thư cho Diễm Lan và lần nào cũng chép lên đầu lá thư hai câu thơ không biết của ai : “Anh đã đi khắp vòng quanh trái đất – Mới gặp em lần thứ nhất anh yêu !” Diễm Lan không bao giờ trả lời những bức “tình thư” đó và những lần gặp anh chàng ở trạm, Diễm Lan yêu cầu anh ta chấm dứt ngay nhưng anh ta lại càng gửi nhiều hơn ! Lan rất bực mình, khó chịu nhưng chị Hương, tổ trưởng của Lan bảo : “Hoa thơm thì ắt phải có bướm lượn, mặc kệ xác hắn, riết rồi hắn cũng nản. Còn nếu hắn cứ bám riết thì chị sẽ có cách trừng trị hắn !”… Diễm Lan thật không ngờ cái anh chàng si tình hôm nay lại dám liều lĩnh như thế !
Tiếng súng của bọn phục kích xa dần. Diễm Lan đoán chừng mình đã thoát khỏi tầm đạn của chúng. Nhưng Lan bỗng nhận ra rằng cái anh chàng Tình biến đâu mất ! Chẳng lẽ anh ta bị trúng đạn ? Bị thương hay đã chết rồi ? Cô thoáng nghĩ : Không thể bỏ đồng đội mà thoát lấy một mình ! Diễm Lan liền quay lại tìm anh chàng Tình. Đúng lúc cô chạm vào người Tình thì tiếng súng lại nổ ran xung quanh cô. Cô lay Tình, gọi Tình, nhưng không thấy trả lời. Thì ra Tình đã bị trúng đạn, ngất xỉu. Hai phút sau, Tình mới tỉnh lại, lần nắm lấy bàn tay của Diễm Lan, nói giọng yếu ớt :
- Diễm Lan !...Anh yêu em !...Em…hãy hôn anh đi, như vậy dù anh có chết cũng cam lòng !...
- Không yêu đương gì hết! – Diễm Lan gắt khẽ - Tôi sẽ đưa anh về đơn vị !
- Lan nhanh chóng băng tạm vết thương cho Tình rồi xốc anh lên vai, lao vút đi trong bóng đêm dày đặc…Từng tràng súng máy lại nổ ran quanh Diễm Lan. Mặc, cô cứ vác Tình trên vai mà chạy. Cô hi vọng bóng đêm sẽ che mắt địch và vận may một lần nữa sẽ đến với cô như bao lần trước. Nhưng, càng chạy, cô càng cảm thấy súng địch nổ rát hơn và cô nghe rõ cả tiếng bước chân đuổi theo thình thịch… Rồi cô thấy đầu óc quay cuồng và như là có một bàn tay vô hình tóm lấy cô nhấc bổng lên và ném vút vào đêm đen vô tận !...
3.
…Khi Diễm Lan tỉnh lại thì cô thấy mình nằm trong Quân y viện. Cô không biết cái gì đã đến với mình? Tại sao mình lại nằm ở đây ? Và tại sao ngực mình lại bỏng rát như là có một cái hỏa lò đặt trên ngực ? Toàn thân cô vẫn bất động…Phải ba ngày sau lần hồi tỉnh đầu tiên, Diễm Lan mới ý thức được rành rẽ sự thể của mình, nhờ có cô bạn tên Miền đến bệnh viện thăm cô. Miền đã kể lại diễn biến của cái đêm bi thương ấy trong giọng nói nghẹn ngào đầm nước mắt : Sau khi đưa đoàn cán bộ đên điểm tập kết, Miền thấy bồn chồn trong người. Cô linh cảm thấy có chuyện xấu xảy ra với Diễm Lan và cô đã phóng một mạch đến chỗ Lan bị trúng đạn. Nhưng, Miền đến quá muộn, bọn biệt động đã thay nhau hãm hiếp Diễm Lan rồi cắt đi cả hai bầu vú căng tròn của cô. Nhìn thấy xác Tình bên cạnh Diễm Lan, Miền đã òa khóc như con nít và suýt ngất xỉu trên bộ ngực đẫm máu của bạn. Nhưng Miền đã nhanh chóng trấn tĩnh, cô bật dậy, như thấy máu trong người đang sôi sùng sục, cô xách súng đuổi theo bọn biệt kích. Cô đã gặp bọn quỷ khát máu ấy khi chúng đang ngồi quanh đống lửa nướng thịt, uống rượu.! Như mãnh hổ lao vào đàn sói, Miền đã bắn từng tràng đạn nóng bỏng căm thù vào bọn ác ôn…Trong tiếng đạn xé, vang lên cả tiếng
gọi bạn thống thiết của Miền :”Lan ơi !... La…n …ơ…i…”
- 4.
- Sau giải phóng, Diễm Lan đi học ở trường Y. Rồi cô trở thành một Bác sĩ. Nhìn bên ngoài, mặc dù không còn tuổi thanh xuân, nhưng ai cũng lầm tưởng đó là người phụ nữ giàu sang, quý phái bởi vẻ quyến rũ kỳ lạ của cô. Và chắc chắn không ai có thể ngờ được rằng cô không còn bộ ngực của người phụ nữ nữa, trừ cô bạn chí cốt tên Miền. Sắc đẹp dường như không chịu mất đi của Diễm Lan đã khiến cho cánh đàn ông luôn luôn vây quanh cô, theo đuổi cô…
- Diễm Lan muốn có một người chồng đàng hoàng, rồi cô sẽ được làm mẹ…Nhưng mỗi khi nhìn vào mảng sẹo lớn trên ngực, cô lại bàng hoàng… Những ý nghĩ không đầu không cuối lại quay cuồng tromg đầu và cái cảm giác bị một bàn tay vô hình túm lấy nhấc bổng lên cao rồi ném vút vào đêm đen vô tận lai hiện rõ mồn một! Chính cái cảm giác hãi hùng ấy đã không buông tha Diễm Lan và đưa cô đến quyết định từ chối tất cả những lời cầu hôn để nhận nuôi hai đứa bé bị bố mẹ chúng bỏ rơi trong bệnh viện. Hai đứa bé này là chị em sinh đôi, mới hơn một tuổi. Diễm Lan đã nuôi hai đứa bé sinh đôi mười năm trời, chúng đã trở thành hai đứa học trò khỏe mạnh, xinh xắn. Lan đã làm lại giấy khai sinh và đặt tên cho chúng là Diễm Phúc và Diễm Lộc. Một kế hoạch về tương lai của hai đứa trẻ đã được vạch ra thì xảy ra một sự cố oái oăm, mà cho đến nay, Diễm Lan vẫn không hiểu nổi tại sao nó lại như thế ?
5.
Một hôm, Diễm Lan ngồi đợi hai con về ăn cơm tối mà mãi không thấy chúng về. Đã Tám giờ tối, Diễm Lan hoảng sợ phóng xe đi khắp những nơi cô phỏng đoán hai đứa có thể đến mà gần mười hai giờ vẫn không thấy tăm hơi. Cô phóng đến nhà Miền và ôm chầm lấy bạn mà khóc…
Miền đã đi nhờ tất cả những người quen biết cũ, nhờ đến những cán bộ điều tra hình sự cự phách thì một tháng sau mới tìm ra đầu đuôi vụ mất tích hai đứa Diễm Lộc và Diễm Phúc: Bố mẹ đẻ của hai đứa bé, giờ đã trở thành tỷ phú, thuê người đi tìm tung tích hai đứa con bỏ rơi trong bệnh viện mười năm trước và khi biết đích xác là hiện chúng đang sống với Diễm Lan thì đã bí mật tổ chức bắt cóc về. Nhưng suốt một tháng trời, hai đứa bé vẫn không chịu nhận ông bà tỷ phú kia là bố mẹ. Họ liền đưa đơn kiện để đòi lại hai đứa con và yêu cầu Diễm Lan phải từ bỏ Diễm Lộc và Diễm Phúc. Cái lý để ông tỷ phú kia tin mình sẽ thắng kiện là “Đô La” ! (Các nhà tỷ phú thường dựa vào “ma lực” của đồng Đô La để hành sự , đẻ con cũng đặt tên là Đô La, trang trí tranh tường cũng là hình đồng Đô La, và trên Bàn thờ thiêng liêng tất nhiên là có đồng Đô La…).
Khi nhận được giấy gọi của Tòa án, Diễm Lan bàng hoàng cả người và cái cảm giác bỗng bị một bàn tay vô hình túm lấy người nhấc bổng lên rồi ném vút vào đêm đen vô tận phút chốc ập đến !... Lần này, cũng lại chính là Miền, và cô đã đến sớm hơn. Miền đã nhanh chóng điều tra ra một chi tiết bất ngờ: bố đẻ của hai đứa bé – tức nhà tỷ phú- chính là một người trong tốp lính biệt kích năm xưa. Miền tức tốc phóng đến gặp nhà tỷ phú.
- Ông đã từng là lính biệt động? – Miền hỏi .
- Ồ, cô hỏi sai chỗ rồi!...- Nhà tỷ phú thoáng giật mình rồi nhếch mép cười – Tôi chỉ tiếp khách hàng và các VIP chứ không tiếp cán bộ điều tra ! Còn nếu cô bị khùng thì tôi sẽ cho người đưa cô tới nhà thương điên ngay !
- Không ! Tôi không khùng! – Miền dằn giọng – Tôi chỉ muốn ông nhớ lại tội ác của ông: ông đã cùng toán lính phục kích hãm hiếp rồi cắt vú một nữ chiến sĩ giao liên ! Người nữ giao liên bất hạnh đó chính là người mẹ nuôi của hai đứa trẻ con ông đẻ ra nhưng ông đã bỏ rơi chúng trong bệnh viện mười năm trước !
- Nhà tỷ phú giật thót nhưng thật không ngờ ông ta lại la lớn :
- Không ! Tôi không nhớ quá khứ ! Tôi không cần biết đến quá khứ. Tôi chỉ biết bây giờ tôi có quyền làm giàu, làm giàu nữa ! Và tôi có quyền làm bố ! Tôi có thừa bằng chứng là bố của hai đứa trẻ ! …
- Thật bất ngờ, trái với tính cách thường ngày của Miền, cô bỗng la lên lớn hơn cả nhà tỷ phú :
- Ông câm ngay ! Nếu như tôi cho ông thêm một băng đạn đêm ấy thì ông đã thành đất cát rồi !..- Miền ngừng và hít một hơi dài, đoạn nói dằn từng tiếng – Ông có quyền làm giàu, làm bố nhưng bạn tôi có QUYỀN LÀM MẸ ! Ông đã xâm phạm tội lỗi vào quyền làm Mẹ đó ! Nếu ông nói một câu nữa như vừa rồi, tôi sẽ bắn bể sọ ông ngay tức thì !...
- Nếu như đúng lúc đó, hai đứa trẻ Diễm Phúc và Diễm Lộc không biết từ đâu chạy tới và cùng reo lên “Dì Miền !”, thì Miền đã rút phăng khẩu súng sáu trong túi quần ra ! Vừa nhìn thấy hai đứa trẻ, Miền đã trở lại vẻ dịu hiền thường thấy và cô vòng tay ra ôm cả hai đứa bé vào lòng !...
6.
Tôi, người viết câu chuyện này thành cái truyện ngắn, mới đây lại nhận được tin của Miền cho biết: Nhà tý phú kia sau khi đã rút đơn kiện lại tái đưa đơn và lần này quyết thắng kiện bằng mọi giá. Đồng thời, ông ta còn kiện Miền đã đe dọa tính mạng ông ta !...
Không biết vụ kiện cáo này sẽ đi tới đâu nhưng đêm nào tôi cũng bị câu nói của Miền trở đi trở lại bên tai: “Anh và tất cả mọi người sẽ không ai hiểu nổi tôi và Diễm Lan đâu. Nếu chúng tôi thua kiện nhà tỷ phú đó, tôi sẽ cho ông ta một băng AK vào đầu ! Anh biết vì sao không? Vì chính trong cái đêm tôi trở lại cứu Diễm Lan đó, trong cuộc đấu súng không cân sức đó, tôi đã bị trúng đạn ở cả hai bầu vú !...”. Bạn đọc có thể tưởng tượng sự kinh ngạc của tôi như thế nào khi vừa nói xong, Miền cởi phăng ngực áo để lộ ra hai bầu vú với những vết sẹo dúm dó !...
TP.HCM, l989-2009
Đỗ Ngọc Thạch
Phongdiep.net
Đường Văn :: Nguồn: phongdiep.net |
CÔ TẤM VÀ QUẢ THỊ - Đỗ Ngọc Thạch
Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch
CÔ TẤM VÀ QUẢ THỊ
Từ trong quả thị bước ra
Trở về nhân thế em là TÌNH YÊU
Tôi tên là Lệ Hằng, nhưng ở nhà cứ gọi tôi là Tấm từ lúc còn bé, gọi mãi thành quen. Chả là thế này. Nhà tôi nghèo, không mấy khi đủ tiền mua gạo mà chỉ mua tấm về ăn cho rẻ. Đến lúc sinh tôi ra, thì chỉ ăn tấm thôi, mà tấm cũng không còn dễ mua trong cái thời buổi thóc cao gạo kém ấy. Lớn lên, tôi đọc cổ tích thấy có truyện Tấm, Cám, tôi thích quá và quyết lấy tên mình là Tấm, không cho ai gọi là Lệ Hằng nữa, nó phù phiếm thế nào ấy.
Năm tôi học trường Sư phạm thì chị Lệ Thủy của tôi đã tốt nghiệp trường Y, làm việc ở Bệnh viện Tâm thần. Không hiểu sao chị Thủy lại thích học cái ngành oái oăm ấy. Tôi thường đến chị Thủy chơi vì tò mò khi thấy một xã hội bé nhỏ thật là kỳ lạ : những người đang hò hét đập phá thì bị nhốt sau những khung cửa sắt như tù nhân, còn ngoài sân thì đủ các dạng người đi lại, múa hát, đọc thơ, nghịch đất… cứ như một cái nhà trẻ nhưng chẳng ai nói chuyện với ai ! Có người cứ cầm cái que mà gẩy như đàn ghi-ta, có người cuộn tờ giấy như cái loa rồi cứ “loa, loa” liên hồi. Có người lại lẩm bẩm nói những gì rất đăm chiêu…Nói chung là… có trời mới hiểu nổi cái thế giới này !
***
Tôi hỏi chị Thủy : “Có khi nào, họ tỉnh táo không ? và có khỏi bệnh được không ?” Chị Thủy nói : “Thỉnh thoảng cũng tỉnh. Nhưng khỏi bệnh hiếm lắm. Mấy năm rồi chưa có ai khỏi hẳn cả”. Chị Thủy trầm ngâm một lát rồi nói tiếp : “Sau này em làm cô giáo, em làm kỹ sư tâm hồn đấy ! Nhưng em phải nhớ là nhiệm vụ rất nặng nề : ngoài việc truyền thụ kiến thức cho học sinh, em phải rèn luyện cho các em nhỏ có được một bộ não khỏe, đủ sức chịu đựng những cú sốc của cuộc đời đầy sóng gió này”. Tôi hỏi : “Những bệnh nhân này thường là những người bị mất mát lớn, hoặc có những uẩn khúc, giằng xé dữ dội, quá sức chịu đựng của thần kinh ?” Chị Thủy nói : “Gần đúng . Trừ những ca do bệnh lý thuần túy, phần lớn đều do hoàn cảnh xã hội gây ra. Chẳng hạn như, em có thấy cái ông già kia không, ông ta vốn là giám đốc sở X hơn chục năm. Đến khi phải về hưu, ông ta phát bệnh, đấy lúc nào ông ta cũng vỗ ngực độp độp và hét toáng lên : “Tôi còn trẻ ! Tôi còn trẻ hơn chán vạn thằng già cốc đế đại vương đang giữ những cái ghế to hơn tôi”. Đấy, ông ta đang nói suốt ngày chỉ vẻn vẹn như thế ! (Tôi bật cười).
Còn buồn cười hơn, em có nhìn thấy cái bà mập ú kia không , bà ta vốn là chủ một sạp hàng lớn trong chợ, rất giàu . Một hôm đi đò, bà ta tháo cái nhẫn kim cương to bự ra khoe với người ngồi bên, bất đồ, bà ta đánh rớt xuống sông ! Thế là bà ta hét lên một tiếng khiếp đảm, nhảy tòm xuống sông để tìm cái nhẫn kim cương ! Nhưng làm sao mà tìm được khi đã rơi vào miệng Hà Bá ! Khi người ta vớt bà ấy lên, vừa tỉnh lại, bà ấy la hét : “Viên kim cương quý của tôi đâu ?” Và thế là bà ta phát bệnh cho tới bây giờ, suốt ngày cứ hét cái câu hỏi ấy ! (Tôi nghĩ : mất của quý ai mà chẳng phát điên lên). Còn cái ông kia mới thật là tức cười. Đấy, ông ta đang cầm một nắm vé số nhàu nát, mà không kiếm được vé số cho ông ta, ông ta ngất xỉu liên tục, cứ lẩm bẩm suốt ngày “khác tỉnh , khác tỉnh”. Chả là thế này, ông này nghiền vé số như người nghiền ma túy, bán hết mọi thứ để mua vé số. Cuối cùng , bán cả căn nhà bé nhỏ để chơi một cú lớn hòng gỡ lại tất cả. Khi dò kết quả, một xếp vé số của ông ta trúng vô giải đặc biệt, thế là ông ta sướng gần phát điên, may mà có người bạn đi cùng. Người bạn kéo ông vào một nhà hàng gần đó uống chai
Bia mát cho tỉnh. Uống hết chai bia, ông ta nói với bạn:”Phôn cho tất cả bạn hữu, họ hàng đến đây . Và nhờ họ kêu con vợ phụ bạc ấy đến nữa. Với nhà hàng, tôi sẽ mua hết số bia trên quầy, chiêu đãi một trân túy lúy cho người ta trắng mắt ra. Thần tài cuối cùng đã đến với tôi!...” Thế rồi một cuộc ăn nhậu mút chỉ diễn ra…Sáng hôm sau, ông ta dẫn đầu một đoàn người hộ tống đến công ty sổ số nhận tiền trúng giải đặc biệt.Ai ngờ, khi đưa xếp vé cho nhân viên xổ số thì cô ta nói : “Bác so nhầm rồi ! Đây là số trúng của tỉnh A, còn vé của bác là tỉnh B cơ mà !”. Trời đất, ông ta đâu hiểu được câu giải thích đó, thế là ông ta té xỉu và phát bệnh cho đến nay !”.
Trong khi tôi nhìn ông ta đang lẩm bẩm “khác tỉnh, khác tỉnh” với bộ mặt ngơ ngác đến dại đi, thì chị tôi im lặng, mắt như nhìn về nơi xa xăm nào đó, rồi chị khẽ khàng nói : “Những ca đáng khóc còn nhiều hơn những ca đáng cười. Chẳng hạn như chuyện của anh Bão. Anh là con nhà nghèo, bà mẹ sinh ra trong một đêm bão lớn, nhà cửa ọp ẹp nên mưa gió tạt vào ướt hết cả chú bé còn đỏ hỏn. Vì thế anh có tên là Bão. Anh Bão học rất giỏi, đang học dở dang thì nhập ngũ. Trong những năm chiến đấu, anh bị chấn thương não, thỉnh thoảng lên cơn động kinh, nhưng ngày càng giảm. Anh phục viên lấy vợ và tiếp tục học đại học. Xong đại học, anh Bão được chọn đi nghiên cứu sinh nước ngoài. Vợ anh ở nhà ngày ngày bán gánh bún riêu để nuôi một đứa con nhỏ và bố mẹ chồng đã già. Chị vợ của anh rất đẹp và rất chung thủy với chồng, tận tụy với bố mẹ chồng. Không hiểu có phải “đào hoa bạc mệnh” hay không mà chị đã gặp tai nạn chết bất đắc kỳ tử. Ấy là do có một ông khách ăn bún của chị một lần liền mê chị. Ông ta là giám đốc một công ty xuất khẩu , rất giàu. Ông ta tìm đến nhà chị, rồi tỏ lòng hào phóng giúp đỡ gia đình toàn thứ đắt tiền. Rồi ông ta cũng thuyết phục chị vào làm văn thư ở công ty của ông ta. Rồi vào một ngày chủ nhật, ông ta hẹn chị đến cơ quan làm việc đột xuất và cưỡng dâm …Sau khi tỉnh dậy, chị ấy như người mất hồn, lao ra đường và bị ô-tô cán chết”. Nghe chị Thủy kể đến đấy, tôi ứa nước mắt và như có cái gì đâm thăng vào tim đau buốt ! Tôi muốn nói một câu gì đó mà lưỡi cứng đờ !... Chị Thủy khẽ thở dài rồi nói tiếp: “Khi anh Bão trở về, anh ấy như người mất hồn và cuối cùng anh ấy mất hồn thật. Anh ấy kiềm đâu quả thị về, để lên bàn, đóng cửa lại rồi bỏ đi một lúc lâu, khi trở về anh rón rén nhìn vào khe cửa như rình chờ ai!Ngày nào cũng vậy , và đặc biệt là anh ấy không hề hé răng nói lấy một lời ! Từ khi vào bệnh viện này, anh ấy vẫn không thay đổi ! Khi quả thị của anh ấy bị nẫu đi, chị lại phải đi kiếm quả khác thế vào…Mà này, một sự trùng hợp rất là lạ, chị vợ anh Bão tên là Tấm như em ấy, mà là tên khai sinh hẳn hoi…”.
* * *
Từ khi nghe câu chuyện về chị Tấm và quả thị của anh Bão, tôi bị một nỗi ám ảnh xâm chiếm không nguôi. Tôi cứ đọc đi đọc lại cái chuyện cổ tích Tấm, Cám đó. Tôi chắc bạn đọc cũng đã biết cái chuyện cổ tích kỳ diệu này trong kho tàng truyện cổ tích Việt Nam từ thuở ấu thơ. Thỉnh thoảng, tôi lại thơ thẩn đi dưới gốc cây thị, những quả chín vàng khẽ đung đưa trước gió. Hương thơm dịu nhẹ cứ quẩn quanh tôi như muốn nói gì đây ? Khi còn nhỏ, sau một ngày hít hà cái hương thơm quyến rũ của quả thị, tôi thường ăn luôn quả thị ấy. Nhưng từ khi đọc truyện Tấm, Cám, tôi không ăn nữa vì nhớ đến câu nói của bà già với quả thị ở trong truyện “Thị, thị , thị rụng bị bà – bà để bà ngửi – chứ bà không ăn”. Thế là quả thị rơi xuống cái bị của bà già !...Bất giác, tôi khum hai bàn tay lại, hứng dưới một quả thị chín vàng tròn mọng và lẩm bẩm “Thị ! thị ! thị”, vừa nói dứt lời, quả thị nhẹ rơi trúng bàn tay tôi, tỏa ra một hương thơm kỳ lạ. Nâng quả thị trên tay, tôi như nhìn thấy quả thị từ từ tách ra, và một cô gái xinh đẹp, dịu dàng nhẹ bước ra mỉm cười với tôi ! Tôi khẽ reo lên, nhưng cô gái vụt biến mất, trên tay tôi vẫn là quả thị chín vàng, ngát thơm ! …
Tôi đem quả thị về nhà, đặt lên bàn học. Đêm hôm ấy, cứ chợp mắt là tôi lại nhìn thấy quả thị từ từ tách ra và cô gái xinh đẹp, dịu dàng ấy lại nhẹ bước ra… Tôi bừng tỉnh, bật đèn nhìn lên bàn thì quả thị vẫn nguyên đó, im lặng tỏa hương thơm ! Từ hôm đó, tôi thường xuyên đem thị đến bệnh viện tâm thần cho chị tôi để chị tôi chữa bệnh cho anh Bão.
Anh Bão vẫn không khỏi bệnh mặc dù đã gần hết mùa thị ! Mỗi lần đến bệnh viện nhìn anh Bão đang ngồi trước quả thị, tôi muốn trào nước mắt ! Mọi cố gắng của chị tôi và bệnh viện đều vô hiệu trước triệu chứng bệnh lý kỳ lạ này của anh Bão. Chị tôi thường nói : “Có những căn bệnh mà không một thứ thuốc thánh nào chữa khỏi được. Y học bây giờ đã tiến những bước rất xa, có thể cứu sống những ca thập tử nhất sinh, có thể chữa những bệnh mà tưởng như đành bó tay, có thể sửa những nét thiếu thẩm mỹ, dị dạng trên cơ thể con người nhưng đối với bộ não của con người thì đó vẫn là một sự thách đố nghiệt ngã, một bí ẩn còn khó hơn cả việc tìm hiểu vũ trụ, phát hiện những vì sao ở cách xa trái đất hàng triệu năm ánh sáng ! …Chị ước muốn đạt được những thành công độc đáo ở cái ngành này của y học, nhưng cho đến nay, chị thấy tuyệt vọng !...”
Tôi hỏi : “Chị có suy nghĩ gì về những câu chuyện cổ tích, thần thoại không ?”. Chị tôi mỉm cười : “Chị chỉ xem cho vui thôi ! Thời đại khoa học đã thực hiện được những ước mơ thần thoại của người xưa !” Tôi nói : “Em hỏi chị ở khía cạnh khác cơ. Những câu chuyện hoang đường ấy nó thể hiện một niềm tin kỳ diệu. Niềm tin ấy chính là sức mạnh để con người tồn tại được cho đến hôm nay !”. Chị tôi lại cười : “Cô giáo văn có khác, nói cứ như sách ! Thế em có lúc nào nghĩ rằng bây giờ cũng có những câu chuyện thần thoại ấy không ?” Tôi nói : “Bây giờ thì đương nhiên không thể có được những biến hóa kỳ lạ như chuyện cổ tích rồi . Nhưng em nghĩ là con người vẫn giữ được cái niềm tin kỳ diệu như người xưa ! Chẳng hạn như trường hợp anh Bão, hình như anh ấy vẫn tin là vợ anh , sau khi trải qua những sự đọa đầy, sẽ từ quả thị bước ra với anh như cô Tấm trong câu chuyện cổ . Anh ấy tin như vậy, chứ không phải anh bị điên đâu !” Chị Thủy nhìn tôi chăm chú : “Em nói thật hay đùa đấy ?”. Tôi nói : “Em đâu có đùa, em cũng tin như anh Bão !” Chị Thủy đứng dậy , kéo tôi theo và nói : “Đi dạo với chị đi ! Không khéo em bị lây bệnh mất ! Từ giờ không được đến đây chơi nữa !”.
Ba ngày sau, tôi lại đem một quả thị đến bệnh viện thì chị tôi nói rằng anh Bão đã được trả về gia đình. Chị tôi nói : “Nói chung thì tất cả các bệnh nhân ở đây đều sẽ trả về gia đình. Thời gian nằm điều trị ở đây là chủ yếu là để nghiên cứu, chứ ít hy vọng chữa khỏi. Mà chị đã nói là em không được đến đây nữa cơ mà?” Chị tôi nhìn tôi bằng ánh mắt lo ngại , như là nhìn một con bệnh vậy. Tôi mà bị bệnh thần kinh ư ? Không bao giờ ! Tôi không nói gì, lặng lẽ đi về.
Trời đã về chiều. Phố xá nhộn nhịp , hối hả hơn, cái hối hả của thời khắc chuyển giao. Tôi quyết định đến nhà anh Bão. Căn nhà nhỏ trống vắng như cái đền hoang trong truyện cổ. Tôi nhanh nhẹn lẻn vào đặt quả thị trên mặt bàn, cạnh tấm ảnh thờ người phụ nữ bất hạnh.Tôi trở ra liền và phải kêu xich lô đưa về nhà. Về đến nhà rồi mà tôi vẫn chưa hết bàng hoàng. Trong bóng chiều chạng vạng, sao mà người phụ nữ trong tấm ảnh thờ giống tôi quá vậy? Cái gì đã xảy ra trong đầu tôi như là một sự hệ trọng, hệ trọng hơn cả một trận động đất?
· * *
Sáng hôm sau, tôi đến nhà anh Bão thì thấy đóng cửa im ắng lạ lùng. Tôi mở cửa vô nhà, quan sát kỹ thì vẫn nhận ra trong căn nhà này sự sống của con người vẫn đang tồn tại dù chỉ là hư ảo như làn khói mỏng chiều hôm. Quả thị tôi đặt trên bàn thờ tối qua vẫn còn đó, im lặng tỏa hương. Tấm ảnh vợ anh Bão nhìn tôi đăm đăm. Như là có sự điều khiển của thần linh, tôi cầm quả thị bóc vỏ ra, ăn hết ruột rồi để vỏ lại chỗ cũ. Sau đó, tôi làm tất cả các công việc như cô Tấm trong truyện cổ tích ấy: dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, nấu nước… Că nhà hoang vắng ngổn ngang phút chốc gọn gàng ngăn nắp, sach sẽ. Tôi rửa ráy xong, đang ngồi chải tóc thì cánh cửa hé mở từ lúc nào, một bóng người lướt qua tôi như làn gió thoảng…Anh Bão ! Vâng, đúng là anh Bão, nhanh như ánh chớp, đã cầm lấy cái vỏ quả thị giấu ra sau lưng và đứng trước mặt tôi, nhìn tôi tràn trề sung sướng và bỡ ngỡ ! Ánh mắt anh phát ra những tia sáng kỳ lạ mà tôi không sao diễn tả nổi, như là có bảy sắc cầu vồng, năm sắc mây vương (sau này thì anh Bão nói rằng cái màu sắc ấy là từ gương mặt tôi phản xạ qua anh).Anh đứng sững rồi khẽ thốt lên:”Tấm em!...Em đã về ư !?”. Mắt tôi trào lệ. Tôi run lên và nhào vô canh tay run rẩy của anh. Tôi áp mặt vào ngực anh, tôi nghe tim anh đang ngân như tiếng cồng !...
· * *
Đó là câu chuyện Lệ Hằng kể cho tôi. Hiện nay, anh Bão là giáo sư dạy vật lý hạt nhân của một trường đại học. Lệ Hằng sau đó không học Sư phạm nữa mà xin chuyển qua trường Luật. Bây giờ cô đã là một nhân viên điều tra cừ khôi. Cô đang tiến hành điều tra một vụ có liên quan tới tay giám đốc công ty nọ. Cô nói:”Em phải lôi con quỷ ấy ra trước vành móng ngựa để nơi suối vàng cô Tấm được an giấc ngàn thu!...”.
Đỗ Ngọc Thach
Phongdiep.net
Đường Văn :: |
|
|
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét