Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011

11 truyện ngắn ngắn trên vanchuongviet.org - đỗ ngọc thạch

http://nguoibanduong.net/mods/News/trumb_pic/1299966593.jpg

11 Truyện ngắn ngắn đỗ ngọc thạch trên vanchuongviet.org

 

Sự đời thế thái nhân tình Đỗ Ngọc Thạch

“Hai người cùng nhìn vào vũng nước
Kẻ thấy bùn đen, người thấy sao”
1.Chiêu hiền đãi sĩ
Những kẻ Tham nhũng cũng đã thành lập Hội Tham Nhũng bởi tham nhũng tiền tỷ cũng như tham nhũng vài thứ lặt vặt cũng chỉ “được” gọi là Tham nhũng. Và điều khiến cho những kẻ tham nhũng “tự ái nghề nghiệp” là cứ phải che che dấu dấu như ăn vụng, ăn trộm. Còn nữa, tham nhũng cũng phải được liệt vào loại “Tài năng Đất Việt”, được vinh danh như ghi khắc bia đá giống bia Tiến sĩ ở Văn Miếu,v.v.. Vì thế, Hội Tham nhũng treo bảng “Chiêu hiền đãi sĩ”, nếu ai giải quyết được những vấn đê trên một cách thuyết phục sẽ có phần thưởng cực lớn và được mời làm Chủ tịch Danh dự Hội Tham nhũng!
Vào những ngày bão lụt cơn số 9 vừa rồi, có người đến xin thuyết trình “Tham Nhũng sách”, còn tự khoe là hay hơn “Bình Ngô Sách” của Nguyễn Trãi dâng lên Vua Lê Lợi! Ứng viên chẩn bị thuyết trình “Tham nhũng sách” thì có tin báo về từ “Đất Quảng xứ Đà”: các công trình xây dựng được “rút ruột” rất êm trôi giờ bị gió bão đánh ngã lăn kềnh, lòi hết ruột giả, dân chúng la ó quá trời, đúng là “cháy nhà ra mặt chuột”! Ban chấp hành Hội Tham nhũng liền bảo người ứng thí: “Ngài hãy tìm cách bịt miệng thiên hạ cái vụ này đã!” Người ứng thí nói: “Dễ ợt! Thì nói là công trình của tôi chịu tới Bão cấp 14, 15 lận, tức Siêu Bão, nhưng với Bão đàn em cấp 9, cấp 8 thì nó chủ quan, mất cảnh giác! Các người có nghe câu “Quắc mắt coi khinh ngàn lực sĩ / Cúi đầu làm ngựa chú Nhi đồng” chưa?”. Ban chấp hành Hội Tham nhũng vỗ tay rầm rầm, cho đi triển khai ý tưởng đó ngay và ngồi nghe ứng viên kia thuyết trình “Tham nhũng sách”!...
2.Bị đòn oan
Có vị Đại gia nọ thường phải đi làm ăn xa, thường là cả tháng mới về. Mỗi lần như thế vợ lại hẹn nhân tình tới thỏa sức “mây mưa”. Một lần, vị đại gia được tháp tùng một quan chức cao cấp Nhà nước ra nước ngoài, hy vọng sẽ ký kết được hợp đồng lớn, ai ngờ cái nước mà đoàn tới bị thiên tai, dịch bệnh tùm lum…Vị đại gia gặp lại được người bạn Việt kiều, vốn là bạn học thuở ấu thơ. Người bạn này nói: “Trong cái rủi có cái may! Ông bỏ luôn dự định làm ăn đi, hãy trở về nhà ngay, trong nhà có giặc thì đi “đánh trận” xứ người làm sao đặng!” Vị đại gia nghe lời bạn, xin trở về nhà!...
Lại nói người vợ ở nhà, cuộc “mây mưa” với tình nhân chưa dứt thì nhận được điện chồng báo sẽ về trong ngày tới! Đôi gian phu dâm phụ cuống cuồng bàn mưu tính kế đối phó, cuối cùng cách tốt nhất vẫn là đánh thuốc độc, không chết  thì cũng bị thương, tống vào bệnh viện là ổn, cuộc “mây mưa” vẫn có thể tiếp tục!...
Khi người chồng tức vị đại gia về tới nhà, người vợ ân cần chăm sóc và sai cô gái Osin rót rượu cho chồng “tẩy trần”. Cô gái Osin vô tình đã nghe được độc kế của người vợ, vừa rót rượu vừa nghĩ cách cứu người chồng, nếu không, khi người chồng trúng độc thì cô là người trực tiếp gây ra cái chết! Nghĩ mãi, chỉ có cách làm đổ li rượu là tốt nhất, nhưng làm sao để báo cho người chồng biết rõ sự thật? Cô gái Osin khi bưng li rượu đến cho vị đại gia, đã cố tình đi thật chậm và giả vờ té ngã mà không vấp phải vật cản gì! Nhưng vị đại gia không nhìn ra được “thông điệp” ẩn tàng của cô gái Osin nên la mắng một chập rồi nghe lời vợ, đuổi cô gái Osin đi!...
Thương thay cho vị Đại gia, khi người vợ rót li rượu độc khác thì không có ai cứu, vị đại gia đã chết mà không nhắm mắt, bởi đôi gian phu dâm phụ tiếp tục cuộc “mây mưa” ngay bên xác vị đại gia!...
3. Đi thử vai diễn
Có hai vợ chồng nhà kia thích làm diễn viên điện ảnh, một hôm có đoàn làm phim nọ đăng báo tuyển diễn viên, liền kéo nhau đến dự tuyển. Đạo diễn bảo người chồng thử vai diễn bị đánh đập tàn bạo, được hai phút thì người chồng không chịu nổi xin thôi. Còn người vợ, đạo diễn bảo thử vai ngoại tình. Đến đoạn đôi tình nhân ân ái đắm say, người vợ thích quá, cứ đòi làm nữa. Đạo diễn liền bảo: “Bây giờ hết giờ rồi, thích thì ngày mai đến thử vai tiếp!”…
Ngày hôm sau, người vợ bảo người chồng đi thử vai diễn tiếp, người chồng nói: “Thôi, tôi không chịu nổi hai phút thì còn đi thử vai nữa làm gì?” Người vợ thấy thế thì bảo: “Vậy tôi đi một mình!”, rồi chạy một mạch đến trường quay! Người chồng ngồi bó gối, lẩm bẩm: “Vợ ta thật là đại anh hùng! Ta chỉ có hai phút mà đã đầu hàng, còn vợ ta đi tiếp buổi thứ hai mà xem ra chưa ăn nhằm gì!”…
Có người hàng xóm thấy vậy thì cười nói: “Đúng là thằng ngốc! Không phải vai diễn nào cũng giống nhau, có thế mà không biết!”…
4. Quân sư quạt mo
Có vị đại quan nọ làm việc gì cũng hỏi “Quân sư quạt mo”, tức người trợ lý, thư ký giúp việc. Đến một hôm, “quan hệ” với vợ thấy khó khăn quá. Vợ nói: “Xin lỗi tướng công, chỉ tại “máy móc” của em nó có vấn đề, phải “kích hoạt” lâu lâu một chút mới “vận hành” được!” Vị Đại quan đang vừa đau vừa mệt, không hiểu phu nhân nói gì, bèn hỏi quân sư quạt mo. Quân sư cười hì hì nói: “Việc này dễ ợt! Chỉ tại Chủ nhân mải lo nghĩ việc nhớn nhiều quá mà quên đi những tiểu tiết!...” Vị Đại quan nói: “Vậy thì chú mày lo việc tiểu tiết ấy đi!”…
Khi vị đại quan kia qua đời, có nhà báo nọ đến phỏng vấn người thư ký - quân sư quạt mo đắc lực: “Trong sự nghiệp phò tá của mình, ông thấy việc gì mình thành công nhất?”. Quân sư quạt mo đáp: “Đó là giúp quan bà khởi động máy móc!...”.
5. Thích bị lừa
Vị giám đốc Sở nọ bị một cô học trò cũ lừa khiến cho công quỹ của Nhà nước thất thoát tiền tỷ. Bị ra Tòa rồi bị án tù giam, khi được mấy nhà báo của mục “Ngàn lẻ một chuyện trên trời dưới đất” phỏng vấn Kỷ niệm nào của chốn quan trường làm ông nhớ mãi, thì vị nguyên giám đốc Sở kia nói: “Kỷ niệm bị lừa! Cảm giác rất khó tả: nó vừa dữ dội vừa êm ái, vừa ngọt ngào vừa đắng cay, vừa khoái lạc vừa bẽ bàng, vừa lên voi vừa xuống chó!...” Các nhà báo đòi nói rõ hơn thì vị nguyên giám đốc Sở bảo: “Không thử làm sao biết! Các anh cứ thử bị lừa xem tôi nói có đúng không!”
6.Đánh tráo khái niệm
Nhà khoa học đầu ngành nọ đến tuổi “Thất thập cổ lai hi” rồi mà vẫn tráng kiện không thua kém thanh niên, riêng cái “khoản kia” thì thiên hạ vô địch, không chỉ các siêu mẫu chân dài lão làng bám đông mà  siêu mẫu chân dài tuổi Teen cũng theo hàng đàn! Tới ngày sinh nhật Thất Thập, có nhà báo hỏi “Bí quyết” thì Nhà khoa học nói: “Bí quyết là không có bí quyết gì cả! Tôi không cãi lộn, đánh lộn, không nói tục, không đái bậy ỉa bậy, không ăn rau sống quả xanh, không ăn cắp vặt, không viết bậy lên tường, không ném xác chuột chết qua nhà hàng xóm, không nuôi chó rồi dắt qua nhà hàng xóm ỉa đái bậy, không lừa con nít vào nhà rồi làm bậy, không đánh đập con cái, không…” Nhà khoa học còn nói tới ngàn lẻ một cái không nhưng nhà báo nọ nghe thì quá sợ hãi té xỉu tứ bao giờ!...
Sài Gòn, tháng 10-2009
Đỗ Ngọc Thạch



Truyện ngắn ngắn – 22 Đỗ Ngọc Thạch
1.ÂM  MƯU  VÀ  ÁI  TÌNH 
Ông Trần Danh Bại  là cán bộ thuộc diện “có khả năng phát triển” của Huyện Ngàn Xanh. Tuy nhiên, năm tháng cứ trôi qua mà không thấy  “nhúc nhích”, ông Danh Bại cho là có kẻ hại ngầm cho nên lên một kế hoạch “tự thân vận động”, đặt mục tiêu sau một năm phải đứng trong Top 4 hàng đầu tức “Tứ trụ triều đình”. Một phần  quan trọng của kế hoạch “tự thân vận động” là “Mỹ nhân kế”: Ông có cô con gái chân dài, số đo ba vòng đều đạt chuẩn Quốc tế, tuy chưa đoạt Hoa hậu hoặc Á hậu của  rất nhiều các cuộc thi người đẹp nhưng đều ở trong Top10, cô con gái có nhiệm vụ “quan hệ” với các quan chức trọng trách cấp trên để “vận động ngoài hành lang” cho ông!...
 
Người xưa có câu “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên” quả không sai: ông Danh Bại tính kế mỹ nhân một đằng thì kết quả lại về một nẻo! Cô con gái chân dài của ông quả là đã hớp hồn vị quan khâm sai nhưng chính cô gái cũng bị vị quan hào hoa phong nhã đó chinh phục! Vì vị quan khâm sai kia đã có vợ con nên đôi tình nhân đành chịu cảnh lưu đày biệt xứ!...Còn ông Danh Bại ngày ngày ngóng đợi hoài đến nỗi quên cả thời gian, đầu bạc lúc nào không hay!...
2.TÌNH  BẠN
Bằng và Hữu là hai người bạn vừa là hàng xóm láng giềng vừa cùng học một lớp…Nói chung là đôi bạn thân thiết như hình với bóng. Khi tới những năm cuối của bậc Trung học thì gia cảnh Bằng sa sút nên không học hết Trung học mà phải đi làm kiếm sống. Vì thế chỉ có Hữu thi đỗ vào Đại học và đi học tiếp lấy bằng  Tiến    ở nước ngoài. Khi Hữu trở về nước được mời giảng dạy ở mấy trường  Đại học lớn, nói chung là thành đạt tột bậc. Trong khi đó thì Bằng đang phải làm thuê, làm mướn đủ kiểu để kiếm sống!...Do môi trường sống khác nhau và có sự mặc cảm nên Bằng thường tránh gặp Hữu. Còn Hữu thì vẫn luôn nhớ đến người bạn thuở ấu thơ của mình… 
Khi Hữu cưới vợ, Bằng không tới dự làm cho Hữu rất buồn và chợt nghĩ tới chuyện Lưu Bình, Dương Lễ mà mình đọc hồi nhỏ…Hữu vụt nghĩ: “Thật là ngẫu nhiên mà hoàn cảnh của ta và Bằng lại gần giống với Lưu Bình và  Dương Lễ, chi bằng ta học theo Dương Lễ giúp bạn!” Hữu đem ý nghĩ này nói với vợ. Người vợ không muốn xa chồng nhưng cảm động trước tình cảm cao đẹp của chồng với bạn nên nhận lời “vào vai nàng Châu Long”…
Kết thúc của câu chuyện “Lưu Bình, Dương Lễ hiện đại” không giống như chuyện Lưu Bình Dương Lễ ngày xưa: nàng Châu Long đã trở thành vợ của Bằng từ bao giờ không biết nữa! Những ai biết chuyện vợ Hữu “đi sắm vai nàng Châu Long” khi đến nhà Hữu chơi thì đều né tránh không hỏi đến “nàng Châu Long” sợ Hữu buồn!    
3. CHUYỆN TÌNH DỤC
Như lệ thường, tôi sang nhà ông bạn già chơi cờ Vua. Vừa xếp bàn cờ, tôi vừa hỏi:”Ông có xem tin tức trên Mạng về mấy vụ các “Bô Lão” phải ra Tòa về tội giao cấu với con nít không?” Ông bạn già nói liền một mạch:”Có chứ, tin Hot mà: Lão ông 72 tuổi ở Hà Nội, đã từng là Cán bộ Huyện ủy, lãnh án 9 năm tù, một Lão ông khác 70 tuổi lãnh án 12 năm tù, ở Vĩnh Long có Lão ông 70 tuổi lãnh án 15 năm tù, ở Đồng Nai có Lão ông 70 tuổi đã 4 lần làm bậy rồi , mới bị bắt mà chưa kết án, cao niên nhất có lẽ là Lão ông ở đất Võ Bình Định đã 85 tuổi, lãnh mức án cũng cao nhất là 15 năm tù…Danh sách “đen” này sẽ còn nối dài!” Tôi nói giọng bức xúc:”Chúng ta phải làm gì chứ, chẳng lẽ cứ nhìn thế hệ “Cây cao bóng cả” chúng ta bị hoen ố như vậy?” Ông bạn già định nói thì có ông già khác vào và nói nhỏ:”Cho tôi mượn tạm 1 triệu, thằng con “quý tử” lại đòi “vui vẻ”!” Đưa tiền cho ông kia xong, ông bạn già thở dài , nói nhỏ:”Nói chuyện này chắc ông không tin. Ông bạn tôi phải kêu “gái gọi” cho thằng con mới 10 tuổi đấy! Họ có con muộn nên chiều nó hết cỡ! Vả lại, la mắng nó thì nó bảo mấy ông già tóc bạc cũng mê đắm tình dục thì sao lại cấm cản nó? Đó là nó học theo mà thôi!” Tôi nghe mà không biết nói sao?!
4.VỢ  XẤU  VẪN  CHUNG  TÌNH
Ông    Chung được gia đình lấy vợ cho rất sớm, lúc ông mới mười bốn tuổi, còn vợ ông đã hai mươi tuổi – còn gọi là “tảo hôn”. Lúc mới có vợ ông Lã Chung chưa biết phân biệt xấu đẹp nên không biết vợ mình xấu hay đẹp, mà ông chỉ biết vợ ông rất đảm đang, lo toan mọi việc cho nhà chồng rất chu đáo.Chính vì thế mà suốt thời gian học Trung học ông được vợ chăm sóc rất tốt. Vào Đại học, bạn bè thường trêu ghẹo: “Bồng bồng cõng chồng đi chơi /đi đến chỗ lội đánh rơi mất chồng”!...Ra trường đi làm, ông lại tiếp tục bị trêu chọc:” Trai trẻ mà có vợ già/ Vừa sạch cửa nhà lại ngọt cơm canh”…Bị trêu chọc hoài ông trở nên “lì đòn”!... Khi được thăng quan tiến chức, ai cũng nói với ông: “Anh còn trẻ tuổi mà đã làm Sếp lớn, con đường phía trước còn rất dài, còn nhiều cơ hội thăng tiến. Chính vì vậy anh phải bỏ vợ cũ vừa già vừa xấu, nhìn rất hãm tướng đặng cưới một cô hoa hậu thì mới đôi lứa xứng đôi, mới phất lên được!” Khi nghe người ta nói vậy ông Lã Chung luôn từ tốn nói: “Anh nói sai rồi! Vợ tôi lúc trẻ chắc cũng đẹp lắm, vì phải chăm sóc tôi và cả nhà tôi nên mới xấu đi và già đi nhanh như thế. Tôi được như ngày hôm nay là nhờ vào công lao rất lớn của vợ tôi đó. Bây giờ mà nghe anh bỏ vợ có phải là thất đức lắm không?” Và cho đến lúc đầu bạc răng long, ông Lã Chung vẫn chung tình với người vợ già của mình!...
5.CẠM  BẪY CUỘC  ĐỜI
Mẹ nói với con gái: Bước ra khỏi cửa là con phải luôn luôn cảnh giác với mọi thứ cạm bẫy!
Bố nói với con trai: Khi nói chuyện với ai cũng phải đứng xa ba mét và hoài nghi tất cả!
Ông nói với hai cháu: Phải đề phòng cạm bẫy ở ngay trong nhà của mình! 
Sài Gòn, tháng 7-2009
Đỗ Ngọc Thạch

Xem thêm 21 chùm truyện ngắn ngắn của cùng Tác giả:





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét