Ba thi điệu
(Trích trường ca)
Anh nhớ cái lần ấy của thơ
Trùng với ngày
Anh chờ chiếc lá của mình rụng
đầu thu
Cũng vậy với
lá thu em
Không mùa thu nào cho chúng ta sự đồng thời
Mỗi người mỗi chiếc lá
* *
Khi em ở bờ một đại dương khác
Ngực ngất ngây trong khí hậu khác
Về những điều chúng ta cùng sinh ra
Thì em đừng ngạc nhiên về thi pháp
Dù đó là hay không là thơ
Thi pháp: cách làm sao cho đẹp nhất
Làm tình hay làm thơ
Làm người thợ hay làm người yêu nước
* * *
Em hay tỉnh giấc khi anh đang ngồi viết
Rất tiếc
không phải là những lúc bạc tiền được tính đếm
Nhưng viết
thật ra cũng là cách đong đưa chữ
đó thôi
Em hãy cứ tỉnh giấc và anh ngồi đong chữ
Thi điệu số 86 và 92
(Trích trường ca)
Em nằm xuống
Các hạt sương bắt đầu tan
Đợi em cả đời
hạt sương chỉ hạnh phúc giờ đây
Dẫu mặt trời và cả mặt đất luôn đe dọa
Rồi em gọi tên tôi
Mặt trời và cả mặt đất mới hiểu nổi
Hạnh phúc hạt sương
*
Không một tiếng động
em đã bay khỏi phòng tôi
để lại hai bài hát
Bay đến hành tinh nào rồi
em có biết
dưới này tuyết đã ngưng rơi
là lúc trái đất của tôi lạnh nhất
Hai bài hát chui vào hai cái bít tất
lạnh cóng, nghe thấy tiếng réo rắt
thế là tôi
đã chết rét
chết co với những lời ca nốt nhạc
Trên thiên đàng tôi thấy mình
xỏ mỗi chân vào một cái bít tất
hai bài hát dần tắt
(Trích trường ca Trăm thi điệu)
Vancouver, tháng 10 & 11/2011
ĐQ.
nguồn: trieuxuan.info
|
ý thơ lạ...gợi suy tưởng...
Trả lờiXóa