1.ĐẢ LONG BÀO
Chuyện xưa, có ông Vua nọ phạm tội phải bị đánh trăm gậy, Vua muốn làm gương cho thiên hạ, nói với Thừa tướng cứ theo phép nước mà làm. Thừa tướng không dám đánh vua, bèn nghĩ ra kế “Đả Long bào”, tức lấy Long bào của Vua ra sai lính đánh trăm gậy. Mọi người ai cũng khen Thừa tướng xử lý giỏi. Lần khác, Vua phạm vào tội đáng chém đầu, sai Thừa tướng cứ làm theo Luật pháp. Thừa tướng sai người làm một con Rồng bằng giấy bồi, sơn son thếp vàng đẹp hơn Rồng thật, rồi sai đao phủ chém đầu con Rồng đó, gọi là “Trảm thủ Rồng”. Ai cũng khen Thừa tướng tài giỏi, Vua thưởng cho tiền bạc, Lụa là không biết bao nhiêu mà kể.
Xem chi tiết
|
|
|
“Quanh Hồ Gươm không ai bàn chuyện Vua Lê…”, biết là như thế, vậy mà khi đi dạo quanh Hồ Gươm, thấy có ai đang nói chuyện với nhau, tôi cũng đi sát họ và dỏng tai nghe xem họ có bàn chuyện Vua Lê hay không? Đó là thói quen thứ nhất và không hề mất đi của tôi.
Thói quen thứ hai là đã đến Hồ Gươm thì động tác đầu tiên là ngó nhìn xuống mặt hồ xem Rùa có nổi lên hay không? Nếu có thì reo lên rồi chỉ chỏ kêu người đứng gần tới xem, còn nếu không có thì chốc chốc lại ngó xuống mặt hồ tìm kiếm. Thói quen này cũng không hề mất đi.
Xem chi tiết
|
|
|
1. Giáo đầu
Cứ tưởng cái đầu mình là “Của kho vô tận”, tôi thả phanh viết búa xua đủ các kiểu, bỗng một hôm ghé mắt nhìn vào cái “Kho” thấy trống trơn! Hốt hoảng, tôi thu dọn tất cả tài liệu, sách vở vào trong cái thùng giấy cứng (vốn là cái hộp giấy đựng tivi to tướng) rồi định đi “bụi đời” tìm cảm hứng! Ai dè vừa bước ra cửa, đụng ngay mấy người hàng xóm đang cãi lộn dữ dội, xem chừng muốn chuyển qua đánh lộn! Nhớ lời mẹ dặn lúc còn nhỏ rằng, thấy đám cãi lộn, đánh lộn là phải tránh xa, tôi vội quay trở lại, trèo lên gác… ngồi Thiền!
Xem chi tiết
|
|
|
1. Ngày…tháng …năm
Hôm nay mình phải đưa ra một quyết định quan trọng: Đi hay ở? Mình vụt nhớ đến một câu thơ rất hay khi thể hiện tâm trạng này, được ghi trong sổ nhật ký của mẹ: “Bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước / Chọn một dòng hay để nước trôi?” Mẹ ơi, phải chi mẹ đừng bỏ chúng con mà đi theo người đàn ông ấy, mà sao mẹ đi xa thế, tận Paris, cho dù đó là “Thủ đô ánh sáng” cũng không thể thu hút mẹ mãnh liệt như vậy?
Xem chi tiết
|
|
|
I. TUỒNG VÀ CHÈO
1. Tuồng và Chèo là hai loại hình nghệ thuật sân khấu truyền thống đậm nét bản sắc dân tộc nhất của nghệ thuật sân khấu Việt Nam. Tuồng thiên về Dương tính: thể hiện tính Bi hùng của cuộc sống là sở trường của Tuồng. Chèo thiên về Âm tính: thể hiện tính Nhân bản của cuộc sống là sở trường của Chèo. Trải qua bao cơn biến thiên, tưởng như có lúc Tuồng bị xếp vào Kho Lưu trữ của Bảo Tàng Sân khấu, chèo bị đuổi về góc chiếu nơi sân đình thôn quê!...Nhưng, những người say đắm, tâm huyết với Tuồng và Chèo không hề suy giảm, công chúng sân khấu không phải đã hoàn toàn lạnh nhạt với Tuồng và Chèo. Và, như là một tất yếu, các Nhà Hát Tuồng và Nhà Hát Chèo vẫn rực rỡ ánh đèn, dù chỉ có một vài khán giả vẫn diễn!...
Xem chi tiết
|
|
|
Truyện thứ nhất: BĂNG NHÂN
Trần Mai trở thành Băng nhân (*) chuyên nghiệp sau một lần làm mai mối bất đắc dĩ nhưng đã đạt kết quả rất mỹ mãn. Đó là vào những ngày hòa bình đầu tiên của đất nước sau bao nhiêu năm dài chiến tranh khốc liệt. Anh lính Trần Mai từ Miền Nam giải ngũ về nhà với đôi chân không còn nguyên vẹn. Vì thế, gia đình cô Đào cương quyết không cho anh cưới cô Đào như đã ước hẹn, mặc dù cô Đào vẫn sẵn lòng chấp nhận dù Trần Mai đã bị mất một chân. Trần Mai nghĩ mãi không ra cách để thuyết phục cha mẹ cô Đào thì anh lại phải lo chữa chạy cho cả song thân, bởi cha mẹ Trần Mai lo nghĩ chuyện lấy vợ cho con mà bế tắc nên cùng buồn phiền sầu não mà thành bệnh.
Xem chi tiết
|
|
|
Ông Trung Dũng đã là cán bộ giảng dạy ở một trường đại học nhưng sau khi bọn Mỹ đánh bom B52 xuống Hà Nội thì có đợt tuyển quân rất lớn, ông Dũng nhập ngũ vào đợt đó.
Ông Dũng tuy đã gần ba mươi tuổi nhưng vẫn chưa lấy vợ vì hai lý do: phụng dưỡng mẹ già (gần bảy mươi) và chờ lấy được cái bằng Tiến sĩ! Nhưng sau khi nhập ngũ, lương cán bộ giảng dạy bị thay bằng phụ cấp của anh binh nhì, khiến cho cuộc sống của người mẹ già gặp khó khăn. Xem chi tiết
|
|
|
Tôi nhập ngũ tháng 12 năm 1966, vào Binh chủng Ra-đa, khi đang là sinh viên Khoa Toán Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội (lúc đó đang sơ tán ở Đầm Mây, huyện Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên). Tháng 10 năm 1970, tôi lại trở về học lại Khoa Toán, trường ĐHTH Hà Nội (lúc đó đang ở cơ sở chính tại Khu Thượng Đình, Hà Nội). Tuy chỉ gần bốn năm tại ngũ, nhưng kỷ niệm đầy ắp và mỗi khi tháng 12 đến, tôi lại như là đi ngược thời gian trở về những năm tháng ấy… Xem chi tiết
|
|
|
BẠN HỌC LỚP BỐN
1.Mười năm học ở trường phổ thông, tôi đã chuyển lớp tới 11 lần, nếu tính tên trường thì là Mười trường, phải nói đó là con số kỷ lục về cái sự chuyển trường! Lý do đơn giản là do bố tôi thuyên chuyển công tác, từ tỉnh này sang tỉnh khác (sau này ra đời làm việc, tôi cũng làm việc ở rất nhiều cơ quan, không biết có phải đó là di truyền không?). Việc chuyển trường nhiều như vậy khiến cho tôi có rất nhiều bạn học và có một điều kỳ lạ là cứ mỗi năm vào mùa hoa phượng nở, thật ngẫu nhiên, tôi gặp một, hai bạn học cũ, và lẽ đương nhiên là tôi được sống lại tuổi học trò!...Truyện ngắn này viết về việc gặp lại bạn học lớp Bốn!
Xem chi tiết
|
|
|
CHUYỆN CỦA NHÀ ĐỊA CHẤT
1. Tôi có anh bạn học cùng phổ thông, tên là Đông, sau học trường mỏ địa chất, ra trường được phân công về một đoàn Địa Chất chuyên đi thăm dò mỏ! Sau gần chục năm mới gặp lại nhau, lại ở nơi rừng xanh núi bạc, tình cảm thật xúc động muôn phần. Chúng tôi nói với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cuối cùng Đông nói: “Vậy là tao với mày cùng nghề rồi nhé!” Tôi ngạc nhiên định hỏi lại tại sao lại nói vậy thì Đông như đọc được ý nghĩ của tôi, cười nói: “Mày đi sưu tầm văn học dân gian thì có khác gì chúng tao đi tìm mỏ!” Tôi cười bảo: “Mày vẫn hóm như xưa!...Nhưng bây giờ không mấy người coi văn học dân gian là của quý đâu! Dù sao vẫn có người như mày là tao thấy vui rồi!” … Xem chi tiết
|
|
|
| Tin tức > Đỗ Ngọc Thach - trong nước |
|
|
Xa Hà Nội hàng ngàn cây số
Mà như đứng giữa năm cửa ô
Giữa góc phố, con đường bóng đổ
Những mái nhà ngói nhỏ lô xô
(Thay lời Đề từ cho chùm thơ về Hà Nội)
Xem chi tiết
|
|
|
1. Ngày…tháng…năm…19…
Câu nói cuối cùng của thầy Hiệu trưởng nói với mình khi đến trường Dự bị Đại học Dân tộc Trung ương nhận công tác là: “Học sinh ở đây khác với học sinh các nơi khác ở hai điểm: 1/ Phải năn nỉ, lôi kéo chúng đến học; và do đó dẫn đến điểm thứ 2/ Không thể dùng hình phạt đuổi học dưới bất kỳ hình thức nào!”. Trải qua cuộc đời đi học từ Trung học Phổ thông cho đến hết Đại học Sư phạm, mình đã chứng kiến không biết bao nhiêu những phụ huynh học sinh phải chạy chọt đủ kiểu để con em được đi học cho nên mình thật sự ngạc nhiên khi nghe thầy Hiệu trưởng nói như thế. br /> Xem chi tiết
|
|
|
1.
Thầy Mân dạy tôi hồi lớp Mười, còn Thầy Hân dạy tôi hồi Đại học. Thầy Mân chào thầy Hân là Thầy, vì khi học Đại học Ngoại ngữ, thầy Mân cũng học thầy Hân. Như thế, thầy Hân vừa là Thầy của Thầy tôi, tức Sư phụ của Sư phụ, và với tôi thì là Sư phụ, tức tôi gọi thầy Hân là Sư phụ hoặc Sư phụ của Sư phụ đều đúng!... Là học trò mà viết về Thầy giáo của mình, theo lệ thường, là chỉ được viết ngợi ca, còn lại thì đều là bất kính, vô Lễ. Tuy nhiên, vì tôi cũng có hai năm làm Thầy giáo, mà học trò tôi ngày ấy, giờ cũng đã có học vị Tiến sĩ, gặp tôi vẫn lễ phép “Chào Thầy”, vì thế, nếu xét về quan hệ xã hội, thì tôi cũng là Đồng nghiệp với Sư phụ của tôi! Sở dĩ tôi phải “Vòng vo Tam Quốc” chút xíu vì những gì tôi viết về hai Sư phụ của tôi không thể xếp vào thể loại Tụng ca được dù tôi rất muốn như thế!
Xem chi tiết
|
|
|
1. Chuyện của cô Đào
Ông Lê Văn Binh là thương binh chống Pháp. Trong trận đánh đồi A1 ác liệt, anh chiến sĩ Lê Văn Binh chưa tới hai mươi tuổi, bị một viên đạn của quân địch đục một lỗ ở trán rồi chui vào đầu từ lúc nào không hay biết, khiến anh bất tỉnh. Những chiến sĩ cứu thương đưa anh về tuyến sau, nghĩ là anh đã chết, liền đưa anh tới một nhà dân nhờ mai táng. Nhưng đúng lúc gia chủ đào huyệt cho anh thì anh tỉnh lại…
Xem chi tiết
|
|
|
Mỗi khi mùa hạ tới, tôi lại nhớ đến nhà thơ Henric Hainơ với bài thơ Trong tháng năm kỳ diệu: Trong tháng năm kỳ diệu / Khi mầm cây nẩy ra /Trong tim tôi cảm thấy / Tình yêu bỗng nở hoa. / Trong tháng năm kỳ diệu / Run rẩy tiếng chim ca / Với bạn tình tôi gửi / Những nỗi niềm thiết tha.Không phải ngẫu nhiên mà với nhà thơ Henric Hainơ mùa hạ lại kỳ diệu như vậy và cũng như vậy, tôi thấy mùa hạ thật kỳ diệu bởi mùa hạ đó, tôi đã gặp em…
Xem chi tiết
|
|
|
Tôi bắt đầu viết báo từ thời còn là sinh viên nhưng chỉ là nổi hứng thì viết và chỉ mới biết báo chí ở sản phẩm “giấy trắng mực đen” chứ chưa biết gì về nghề báo, tức để có tờ báo “giấy trắng mực đen” đó, người ta đã phải làm những gì, tức qui trình làm báo từ A tới Z. Từ khi về “làm việc” ở Viện Văn học, tôi đọc báo nhiều hơn và cũng tích cực viết báo hơn bởi đã có ý thức hơn về nhuận bút, một khoản thu nhập không nhỏ đối với đồng lương “khổ hạnh” của đời “ăn lương” Nhà nước, mặc dù nhuận bút cũng “mỏng manh” như tờ giấy báo mà thôi
Xem chi tiết
|
|
|
Xuân Đào cắt thịt
Chuyện xưa có nàng Xuân Đào hiếu thảo, nhà nghèo, mẹ già lại ốm đau mà không có tiền mua thịt cho mẹ ăn, liền cắt thịt trên cánh tay nấu cháo cho mẹ ăn.
Xem chi tiết
|
|
|
1. Pha trộn thể loại
Có một nhà văn chuyên viết văn xuôi và một nhà thơ chuyên viết thơ tự do, cùng nhau đi thực tế cơ sở ở một làng quê vùng sâu vùng xa. Cảnh vật ở đây sơn thủy hữu tình rất ngoạn mục, tràn đầy cảm hứng sáng tạo. Nhưng con người ở đây thì thưa vắng như lá mùa thu, hai nhà văn-thơ kia tìm mỏi mắt cũng chỉ thấy có một cô thôn nữ tạm “sạch nước cản” có thể làm “chất xúc tác” cho cảm hứng sáng tạo, tức làm người tình trong quá trình “thai nghén” tác phẩm, tức cả nhà văn và nhà thơ cùng sở hữu chung một người tình.
Xem chi tiết
|
|
|
BA LẦN THOÁT HIỂM
Năm 1961, tôi học lớp Năm ở trường Phổ thông cấp 2-3 Lương Ngọc Quyến, thị xã Thái Nguyên, nay là Thành phố Thái Nguyên. Tính đến nay (năm 2011) là đã chẵn 50 năm. Số bạn học cùng tôi ở lớp Năm hồi đó, suốt 50 năm qua tôi chưa hề gặp lại người nào. Những tưởng đó chỉ còn là ký ức xa mờ thì thật diệu kỳ, trong dịp lễ kỷ niệm 30-4 và 1-5 vừa rồi, tôi đã bất ngờ gặp lại không chỉ một mà tới ba người bạn học cùng lớp Năm từ hồi năm 1961 đó. Có cuộc hội ngộ không tiền khoáng hậu này bởi mấy người bạn học của tôi đã đứng ra tổ chức một buổi họp lớp “Bạn học thời cởi truồng”. Xem chi tiết
|
|
|
Giải thưởng Hội Nhà văn Hà Nội 2010 đã trao giải “Thành tựu trọn đời về Thơ” cho Tuyển thơ Gió và Tình yêu thổi trên đất nước tôi (NXB Hội Nhà văn và Nhã Nam hợp tác xuất bản, H.2010) của cố thi sĩ Lưu Quang Vũ (1948-1988). Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi (2010) với hơn 100 thi phẩm có thể xem như tuyển tập thơ Lưu Quang Vũ đầy đủ, công phu và kỹ lưỡng nhất cho đến thời điểm này. Tuyển tập thơ sẽ đem lại cho độc giả hình dung khá toàn diện về hành trình thơ Lưu Quang Vũ, nơi mỗi chặng đường đều in dấu những suy nghĩ, xúc cảm sâu đậm của tác giả và ghi dấu nhiều biến động của lịch sử, xã hội trong những thập niên cuối của thế kỷ 20.
Xem chi tiết
|
|
|
| Tin tức > Đỗ Ngọc Thach - trong nước |
|
|
Vài nét về tác giả: Nhà văn Đỗ Ngọc Thạch sinh ngày: 19 -5 - 1948. Quê: Phú Thọ. Tốt nghiệp Khoa Ngữ văn Đại học Tổng hợp Hà Nội 1976 . Đã kinh qua: Bộ đội Rađa, Giáo viên, Cán bộ nghiên cứu Viện Văn học, Biên tập viên Tạp chí Nghiên cứu Nghệ thuật, Báo Lao động Xã hội, Phụ trách Ban Biên tập Tạp chí Văn Nghệ GiaLai - Kon Tum, v.v... Viết nhiều thể loại: Phê bình Tiểu luận, Truyện ngắn, Thơ. Sách đã in: Quà tặng tuổi Hai mươi (Tập truyện ngắn - NXB Công an Nhân dân: Bản in năm 1994 gồm 8 truyện; Bản in năm 2005 gồm 26 truyện). Hiện sống tại TP.HCM. NBĐ đã đăng một số truyên của tác giả như: Bạn học lớp hai, Lấy vợ xấu. Xin giới thiệu với bạn đọc thêm một truyện khác của nhà văn: Giá một cái hôn. Xem chi tiết
|
|
|
|
|
Lấy Vợ Xấu
[16.06.2010 20:14]
Phàm đã là con trai, đàn ông thì ai cũng luôn mơ tưởng đến người đẹp. Yêu được người đẹp, có vợ là hoa khôi luôn là cái đích hướng tới của mọi “Nam tử hán đại trượng phu”! Vậy thì những cô gái kém may mắn kia, Tạo hóa không cho một chút nhan sắc nào (nên bị người đời gọi là “cô gái xấu xí”) thì sẽ chẳng được ai ngó ngàng và chịu cảnh cô đơn suốt đời hay sao? Còn nếu không chịu được cảnh sống cô đơn thì đành nhắm mắt lấy mấy người “đui, què, mẻ sứt” cho xong đời!
Tuy nhiên, cũng có không ít “cô gái xấu xí” lấy được chồng Trạng Nguyên! Chuyện lấy vợ xấu của anh chàng Hạ Nguyên là một trường hợp khá điển hình của đề tài này!
Hạ Nguyên là một chàng trai làng nhưng lại có khuôn mặt đẹp trai như tài tử điện ảnh, có thân hình cao ráo như người mẫu thời trang và cơ bản nhất là có đầu óc như một giáo sư đại học. Chàng trai làng đi từ trường làng lên trường huyện rồi vào đại học một cách dễ dàng và thong dong như người ta đi dạo công viên. Khi tốt nghiệp đại học, đáng lẽ chàng trai làng được giữ lại trường làm giáo sư tương lai, song chỉ vì một lần chàng ăn phải gan hùm mà “dan díu” với người vợ sắp cưới của vị giáo sư trưởng bộ môn, nên bị cái án “treo bằng tốt nghiệp” và phải đi nhận nhiệm vụ ở một huyện vùng sâu của một tỉnh vùng cao! Thực ra cái án này là án oan vì người vợ sắp cưới của vị giáo sư kia vốn là bạn học cùng lớp với chàng trai làng Hạ Nguyên, tuy cô nàng rất thích Hạ Nguyên nhưng vì muốn được phân công công tác ở thành phố nên đã đồng ý là giáo sư phu nhân. Tuy nhiên, trước khi làm giáo sư phu nhân, cô nàng muốn có một “giọt máu” của người bạn học đẹp trai nên đã dụ chàng trai làng Hạ Nguyên vào “bẫy tình” của mình!
Chàng trai làng Hạ Nguyên là con trai trưởng của ông chủ tịch xã cho nên cái án “đi đày” kia làm cho ông chủ tịch xã “đau hơn hoạn”! Ông chủ tịch xã nói với vợ: “Thằng Hạ Nguyên nó là cục cưng của bà, là niềm tự hào của cả họ, cả làng ta, vì thế bà phải “ra đi tìm đường cứu nước”, tức đi cùng với nó tới chỗ đi đày, sau ba năm phải tìm mọi cách để nó “áo gấm về làng”!”. Bà vợ ông chủ tịch xã, tức mẹ của chàng trai làng Hạ Nguyên, nghe chồng nói vậy thì giãy nảy: “Ông dồn hết việc lên đầu tôi mà không cho tôi một kế sách gì thì tôi biết làm sao?”. Ông chủ tịch xã nói: “Bây giờ thì làm sao mà biết được phải làm như thế nào? Bà xinh đẹp, nhanh trí như thế tất sẽ nghĩ ra được kế sách thích hợp cho từng thời kỳ, từng hành động. Tôi nói thế nghĩa là với cái “vốn tự có” của mình, bà cứ thực hiện sách lược “đi một bước tính một bước”! Thế nào cũng thành công!”. Nói rồi ông chủ tịch xã đi lên huyện họp, phó mặc tất cả cho bà vợ!
Thực ra thì bà vợ ông chủ tịch xã vốn là người rất thông minh, có nhan sắc nhất nhì làng xã. Bà vốn đã là sinh viên năm thứ nhất của một trường đại học lớn ở thành phố, song ngồi giảng đường chưa ấm chỗ thì cha bà phạm tội giết người. Lúc ấy, ông chủ tịch xã đang là phó chủ tịch kiêm trưởng công an xã, người bị hại lại có họ hàng xa với ông, tuy chỉ mới 18 tuổi đời nhưng bà biết rằng muốn cứu cha khỏi án tử hình thì chỉ có một cách là làm vợ ông phó chủ tịch kiêm trưởng công an xã. Thế là bà bỏ học về quê làm người vợ hiền, dâu thảo để cứu cha. Đương nhiên cha bà chỉ bị cái án ngộ sát vài năm tù rồi được ân xá ra tù trước niên hạn. Thực ra bà cũng chẳng thông minh tài ba gì mới nghĩ ra nổi kế sách cứu cha, mà chỉ vì nhớ đến nàng Kiều của Nguyễn Du đã bán mình chuộc cha mà bà đã học ở môn văn trong trường THPT. Nàng Kiều đã gợi ý, mách bảo cho bà cách cứu cha thoát tội!
Sau khi rời bỏ trường đại học, bà vợ ông phó chủ tịch xã quyết chí phục thù: đời bà đã bị thiệt thòi thì dồn công sức cho chồng con. Vì thế ông phó chủ tịch xã chẳng mấy chốc lên chức chủ tịch xã và còn hứa hẹn sẽ lên huyện, lên tỉnh nhờ tài “ngoại giao” của bà xã. Chuyện giúp chồng thăng tiến cũng có nhiều chuyện vui buồn, bi hài nhưng đều ở trong “tầm kiểm soát” và cái đích đã nhãn tiền, không đáng lo. Cái đáng lo là thằng con trai Hạ Nguyên. Giá như nó đừng dính vào chuyện ái tình mà được ở lại trường thì chẳng mấy chốc mà lấy bằng Tiến sĩ, để lại tên tuổi trên bia đá của Văn Miếu làng xã. Song, cũng không thể trách nó, bởi “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, biết bao sự nghiệp lẫy lừng phút chốc bỗng tan thành mây khói thì với nó chỉ là bài học đầu đời mà thôi! Vấn đề là phải biết lấy lại những gì đã mất! Nghĩ vậy, bà chủ tịch xã yên tâm thu xếp hành trang đi với cậu con trai lên cái xã Thâm Sơn của huyện Cùng Cốc!
Vừa đặt chân lên xã Thâm Sơn, chỉ sau ba ngày đi dạo nơi non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, bà chủ tịch xã phu nhân đã phác xong ngay một kế hoạch hành động: Ba mũi giáp công tấn công về thành phố. Mũi một là ông Sở Giáo dục, mũi hai là ông Ban tổ chức chính quyền, mũi ba là ông Sở nhà đất. Khi phác lên cách thức tiếp xúc với từng đối tượng, bà chủ tịch xã phu nhân thấy mọi lời nói, hành động nó cứ hiện ra rõ mồn một cứ như một cuốn phim quay chậm mà bà chỉ còn có việc là nhớ lấy mà làm theo! Bà không ngờ mình lại bày mưu tính kế nhanh và hay như thế? Thì ra ở những nơi thiên nhiên trong sạch và tươi đẹp thế này, con người ta thông minh lên rất nhiều! Chẳng thế mà những bậc đại Nho ngày xưa thường lên núi rừng ở ẩn, thì ra họ lên núi là để nghĩ chuyện thiên hạ và chờ thời cơ thì nhập thế chứ ẩn dật sao nổi!
Người đầu tiên bà lên thành phố tìm gặp là ông Sở Giáo dục, chính xác là ông phó giám đốc Sở giáo dục. Hơn hai chục năm trước, ông giáo sư, PGĐ Sở Giáo dục còn là một anh giáo trẻ, dẫn một tốp sinh viên về xã đi điền dã sưu tầm văn nghệ dân gian. Anh giáo trẻ đã mê đắm bà vợ ông phó chủ tịch xã và chàng trai làng Hạ Nguyên chính là kết quả của mối tình đó. Chứ nếu không có gien di truyền của anh giáo thì chàng trai làng con ông phó chủ tịch xã làm sao mà học giỏi nhất làng, nhất xã, nhất huyện rồi vào đại học dễ như đi chợ như thế? Bà chủ tịch xã phu nhân mỉm cười mãn nguyện khi ký ức của mối tình vụng trộm cứ bay về ào ạt, đến nỗi bà đã xuất hiện trước cửa phòng ông phó giám đốc Sở từ lúc nào mà không hay. Như là có sự thần giao cách cảm kỳ lạ, cũng chính lúc đó, ông Tâm – người tình xưa của bà Tam, chủ tịch xã phu nhân, - cũng đang sống với ký ức của hơn hai mươi năm trước, tức với những phút giây ân ái diệu kỳ của đôi tình nhân Tâm, Tam. Vì thế, khi cánh cửa phòng làm việc của ông Tâm bật mở thì đôi tình nhân lại òa vào nhau y như năm nào!...
“Sao bây giờ em mới tìm đến tôi?” – “Bây giờ mới là lúc bởi đứa con của chúng ta ngày ấy đang gặp nạn!” – “Chúng ta đã có con? Con chúng ta đang gặp nạn?” – “Đúng vậy! Chính xác như chúng ta đang ôm nhau say đắm!” – “Vậy tôi phải làm sao bây giờ?” – “Còn làm gì nữa! Anh bố trí lên ngay xã Thâm Sơn, huyện Cùng Cốc thăm con trai rồi nghĩ cách điều nó về Sở!” – “Xin tuân chỉ!...” – “Thiếp cũng xin tuân chỉ!...”…
Việc gặp lại người tình xưa của bà chủ tịch xã phu nhân không ngờ lại đạt kết quả rất lớn: người cha đẻ của chàng trai làng Hạ Nguyên nhận sẽ giải quyết hết mọi chuyện để cuối cùng Hạ Nguyên sẽ được về thành phố làm việc và có nhà cửa đàng hoàng. Bởi cha không lo cho con thì lo cho ai? Còn việc của bà chủ tịch xã phu nhân là chỉ có một và chỉ một mà thôi: đưa đôi tình nhân lên con tàu đi ngược thời gian trở về ngày mới gặp gỡ!...
Mọi việc gì cũng cứ tuần tự như tiến thì chẳng có gì để nói. Người cha đẻ của Hạ Nguyên đã xúc tiến mọi việc để điều chàng trai về phòng Tổng hợp của Sở, nhưng cũng phải chờ cho hết năm chứ chân ướt chân ráo mới về vùng sâu vùng xa mà đã bốc đi ngay thì khó coi, thiên hạ sẽ dị nghị. Song, trong lúc chờ “ngày hái quả” thì người cha đẻ của Hạ Nguyên bị phát hiện đã “có chân” trong một đường dây hối lộ liên tỉnh nên đã bị đình chỉ công tác để điều tra làm rõ. Vì thế mà kế hoạch điều Hạ Nguyên về phòng Tổng hợp của Sở bị tan thành mây khói! Khi biết được tin này, người mẹ Hạ Nguyên, tức phu nhân chủ tịch xã liền nghĩ ngay đến việc tiếp xúc với ông Ban Tổ chức chính quyền, vốn là chồng của một cô bạn học thời hoa phượng. Khi đến nhà ông Tố - đương chức phó ban Tổ chức chính quyền Thành phố, bà chủ tịch xã phu nhân gặp lại bạn học cũ thì vui mừng khôn xiết, đôi bạn hàn huyên cả buổi không hết cái chuyện thời hoa phượng. Đến khi bà chủ tịch xã phu nhân đưa yêu cầu của mình ra thì người bạn thời học trò nói ngay: “Bạn đến chơi với mình đúng như trong giấc mơ mình mới gặp hôm qua! Thế này nha, ông xã mình có một đứa con gái với bà vợ trước, đã gần ba mươi tuổi, nhưng chưa lấy được chồng vì nói thật, hơi xấu xí! Có lẽ là do tảo hôn, ông xã mình phải lấy vợ già lại không có tình yêu cho nên đẻ ra con xấu xí là tất yếu!” – “Thật tội nghiệp!... Vậy bạn muốn nhờ mình lấy chồng cho cô nàng xấu xí ấy chứ gì?” – “Ôi, bạn thật là thông minh! Chưa nói hết đã hiểu bạn mình muốn gì! Vậy mình nói ngay: thằng con nhà quê của bạn muốn chuyển về Thành phố thì chỉ có một cách là làm con rể mình, tức cưới cô nàng xấu xí đó! Thực ra như vậy chẳng thiệt thòi gì đâu bởi cậu có nhớ câu ca này chớ: Ai ơi hãy lấy vợ già / Vừa sạch cửa nhà lại ngọt cơm canh!”. Trong khi người bạn chưa đọc hết câu ca dân gian kia thì bà chủ tịch xã phu nhân đã nghĩ xong kế hoạch: sau khi về thành phố rồi thì cô dâu xấu xí kia sẽ có một chỗ ở trọn đời là…nghĩa địa!
Sau khi đã nghoéo tay kết thông gia với người bạn thời học trò, bà chủ tịch xã phu nhân liền trở về xã Thâm Sơn, huyện Cùng Cốc để thuyết phục con trai, tức chàng trai làng Hạ Nguyên, vì đang thụ án “lưu đày” nên phải làm giáo viên tiểu học của trường làng. Vừa gặp con trai, người mẹ nói ngay: “Con có muốn được chuyển về thành phố hay không?”. Chàng trai mắt sáng như sao, tưởng như được đi ngay tức thì liền nói: “Tất nhiên rồi! Mẹ muốn con cõng mẹ chạy ba vòng quanh quả núi kia con cũng chịu!” – “Con không phải cõng mẹ mà là sẽ được cõng vợ, con sẽ cưới vợ rồi cõng vợ đi đâu tùy thích!” – “Cưới vợ? Cưới ai vậy? Mẹ chọn vợ cho con chắc phải đẹp như mẹ trở lên!” – “Nghe đây, không được cãi mẹ: Con sẽ cưới một cô vợ vừa già vừa xấu! Nhưng bù vào đó, con sẽ được chuyển về Thành phố ngay sau khi đăng ký kết hôn, tức đám cưới sẽ được tổ chức ở thành phố!”. Người con trai sau một cú vấp ngã là cái án lưu đày đã đủ trí khôn để hiểu rằng đó chỉ là một nước cờ, tức có thể gọi là “khổ nhục kế” để đạt được mục đích là “hành quân về thành phố”! Còn sau này sẽ thế nào, chắc người mẹ đã tính toán rồi! Nghĩ vậy người con trai quỳ xuống nói: “Xin tạ ơn mẫu hậu! Con xin tuân chỉ!”…
Ngay ngày nghỉ cuối tuần hôm sau, hai mẹ con đã về thành phố gặp mặt cô dâu và tiến hành lễ ăn hỏi, bởi theo như lời mẹ kế cô dâu, tức bạn học của mẹ chú rể, thì câu ca này lúc nào cũng đúng: Hỏi vợ thì cưới liền tay / Chớ để lâu ngày lắm kẻ gièm pha!
Chàng trai Hạ Nguyên đã biết khá nhiều trường hợp xấu xí của các cô gái thì nghĩ: xấu đẹp chẳng qua là do quan niệm của từng người. Cái xấu nhìn mãi cũng quen, có khi lại trở thành đẹp, như trong câu ca: Lỗ mũi mười tám gánh lông / Chồng yêu chồng bảo tơ hồng trời cho…Cho nên chàng trai tự nhủ phải dũng cảm đối mặt và chấp nhận thì “khổ nhục kế” mới thành công. Song, khi được đối diện với cô dâu tương lai thì chú rể tương lai chút xíu nữa cũng té xỉu bởi đây là lần đầu anh chàng đẹp trai này gặp một người con gái có diện mạo xấu xí tới mức… không thể tả! Đó là cách nói của những người có sự cảm thông nhất định đối với những cô gái kém may mắn đó, bởi nếu bới móc những nét xấu của người bất hạnh đó ra thì thật là nhẫn tâm!
Sau khi đăng ký kết hôn với cô gái xấu xí, Hạ Nguyên được điều về văn phòng Ủy ban Thành phố ngay mà không cần phải chờ đợi hết một năm như kế hoạch của ông bố đẻ (ông bố đẻ của Hạ Nguyên vẫn đang bị điều tra và có khả năng sẽ bị kêu án nặng). Cô gái xấu xí thì từ khi làm vợ đã bớt xấu xí đi rất nhiều bởi cái thân hình, diện mạo xấu xí của cô gái đã được chất nữ tính của người con gái che bớt. Tuy nhiên, anh chàng Hạ Nguyên vẫn không thể quen được với việc phải “ăn nằm” với người vợ xấu xí và hễ cứ gặp mẹ là nói: “Con bắt đền mẹ! Biết thế này thì con thà cứ ở trên núi rừng, lấy vợ sơn nữ còn hơn là về Thành phố mà phải “nhai thịt lơn sề” như thế này!”. Những lúc ấy, người mẹ chỉ biết ôm lấy thằng con trai mà vỗ về an ủi: “Con ráng chịu thêm vài tháng nữa, rồi mẹ sẽ cưới cho con một cô nàng Hoa hậu bikini!”. Nói thế chứ người mẹ cũng chưa biết nên đi nước cờ tiếp theo như thế nào?
Thời gian cứ vùn vụt trôi đi, người vợ xấu xí của Hạ Nguyên đã có bầu và sắp sinh nở mà người mẹ của Hạ Nguyên vẫn chưa quyết hành động như thế nào? Một hôm, bà thông gia, tức bạn học thời hoa phượng của bà chủ tịch xã phu nhân, đến chơi và nói nhỏ: “Không ai hiểu bà bằng tôi! Mắt bà ngày càng dâng đầy sát khí! Nếu bà có hành động độc ác, mất nhân tính thì tôi sẽ lấy đầu bà mà tế con tôi đó!”. Nghe bà thông gia đe dọa như vậy, bà chủ tịch xã phu nhân cũng thấy ớn lạnh nhưng khi phải nhìn thằng con bị người vợ xấu xí nó “hành hạ” hàng ngày (những người phụ nữ xấu mà có chồng muộn thì “ăn trả bữa” rất mạnh, mỗi khi “lâm trận” thì dục tính bộc phát rất cao) thì nỗi sợ tan biến và bà quyết “xuống tay” trước khi người vợ xấu xí làm mẹ!...
…Đám tang người vợ xấu xí của anh chàng Hạ Nguyên rất đông người tới tiễn đưa người con gái bất hạnh. Ai cũng nghĩ là cô gái bất hạnh bị đầu độc, nhất là người mẹ kế. Nhưng khi khám nghiệm tử thi thì bác sĩ pháp Y kết luận: nạn nhân đã chết bởi chất độc A (kèm theo lá thư tuyệt mệnh nạn nhân nói rõ đã tự uống chất độc A), trước khi uống nước cam có chất độc B, được nghi là do người mẹ chồng cho vào ly nước cam. Phải một tuần sau, Hạ Nguyên mới phát hiện ra lá thư của người vợ xấu xí để trong áo gối: “Thiếp chết là do tự đầu độc, mẹ chàng không có liên quan tới cái chết của Thiếp. Thiếp sang thế giới bên kia mà không oán trách gì ai! …Cầu cho chàng cưới được người vợ mới là Hoa hậu bikini! “. Lời người chết thật là thiêng, chỉ nửa năm sau, anh chàng mới góa vợ là Hạ Nguyên cưới được cô vợ đã ba lần đăng quang Hoa hậu: một lần cấp Huyện, một lần cấp tỉnh, một lần cấp liên tỉnh!... Nhưng, ngay sau khi động phòng, anh chàng Hạ Nguyên đã biết mình dính bệnh lậu Ô-ki-na-oa!.../.
Sài Gòn, tháng 6-2010
Đỗ Ngọc Thạch
|
|
|
nguồn: nguoibanduong.net |
|
|
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét