Chủ Nhật, 15 tháng 4, 2012

Cắm sừng; Lệnh phải thi đỗ - Đỗ Ngọc Thạch

Cắm sừng

Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch

1. Các tổ chức Hội có tác dụng gì?
Khi nghe nói có “Hội những người cô đơn”, người ta ủng hộ rất mạnh và xin vào Hội rất đông với lý do vào Hội sẽ bớt, hoặc hết cô đơn. Nhưng thực ra phải hiểu là: đó là Hội chỉ gồm những người cô đơn và việc vào Hội là để nỗi buồn của “sự cô đơn” ở từng Hội viên đạt đến độ huyền diệu nhất, hoặc nói theo kiểu con nhà võ thì là đạt đến “cảnh giới cao nhất”, hoặc nói theo kiểu nhà văn thì là đến độ “toàn thiện, toàn mỹ”, đến trình độ nghệ thuật bậc thầy!
Cũng vậy, khi nghe nói có “Hội những người bị cắm sừng”, người ta cũng ủng hộ rất mạnh và xin vào Hội rất đông với lý do: vào Hội sẽ bớt hoặc hết bị cắm sừng. Nhưng thực ra phải hiểu là: đó là Hội chỉ gồm những người đã bị cắm sừng và việc vào Hội là để nỗi đau của cái sự “bị cắm sừng” kia được xoa dịu đi phần nào mà thôi!
Như thế, có thể “định nghĩa” các tổ chức Hội nhằm duy trì trạng thái ban đầu và nâng cấp (nếu có thể)  “bản sắc”, “đặc trưng” của các thành viên cho đến tận cuối đời!
2. Người bị cắm sừng có biết mình bị cắm sừng hay không?
Đây là loại câu hỏi không có câu trả lời dứt khoát, tức đáp án không chỉ có một: không biết, biết và biết chút ít, không chắc chắn! Đại loại là có tối thiểu ba đáp án, thứ nhất là không biết (đó là trường hợp ông chủ tịch Hội), thứ hai là biết (đó là trường hợp ông Phó Chủ tịch Hội) và thứ ba là biết chút ít và đang phải thuê Công ty Thám Tử Nhị Lang Thần điều tra làm rõ (đó là trường hợp của ông Thư ký Hội).
Về trường hợp của ông Chủ tịch Hội, tức không hề biết chút gì về chuyện mình bị cắm sừng: Ngay từ ngày cưới, đã có rất nhiều tiếng xì xào rằng cô dâu đang cắm sừng nhưng chú rể làm sao mà tin được người con gái rất xinh đẹp và đức hạnh kia đang sắp trở thành bà phó Chủ tịch Quận phu nhân lại có thể đang làm cái hành động đê tiện là cắm sừng chồng mình cơ chứ? Rồi những tháng năm hạnh phúc cứ trôi qua vùn vụt, mỗi lần hoa đào nở là đứa con có tên là Hạnh Phúc lại thêm một tuổi. Khi đứa con Hạnh Phúc tới 50 tuổi cũng là lúc song thân của nó làm Đám cưới Vàng, tức kỷ niệm 50 năm ngày cưới! Đám cưới Vàng khiến cho tất cả ai tới dự cũng xúc động mãnh liệt và người vợ, người mẹ là người xúc động mạnh nhất bởi bà không thể giữ kín mãi điều bí mật kinh hoàng này: trước lúc “động phòng” với chú rể chỉ hơn một giờ đồng hồ, cô dâu đã hiến dâng trinh tiết của mình cho Mối tình đầu thơ mộng – anh bạn ngày xưa cùng chung một lớp! Khi đã nói cho người con trai đã 50 tuổi biết rõ sự thật đã giấu kín suốt 50 năm đó, người mẹ đã nói với người chồng bị cắm sừng suốt 50 năm qua: “Tôi đáng bị trừng phạt nặng, đáng bị tùng xẻo (*) tôi cũng không oán thán điều gì!”. Nhưng người chồng bị cắm sừng kia đã nói ngay: “Nếu như tôi biết em đã cắm sừng tôi ngay sau đêm tân hôn thì rất có thể em đã bị băm thành trăm ngàn mảnh! Nhưng sau 50 năm chúng ta chung sống với nhau thì trên từng xăng-ti-mét cơ thể ngọc ngà của em đều có dấu môi yêu của ta, lẽ nào ta lại phũ phàng với nó! Và bây giờ, ta đang ngất ngây hạnh phúc của Đám cưới Vàng, chẳng một lời nói xấu nào nhằm hại người vợ chung thủy của ta lại lung lạc được ta!”.
Tuy nhiên, ngày hôm sau, ông chồng của Đám cưới Vàng nhận được một mảnh giấy: “Ông không xử tội tôi nhưng tôi không thể tha thứ cho mình! Tôi không xứng đáng được nhận danh hiệu “Tiết hạnh khả phong” mà ông và Nhà nước ban tặng! Vả lại, tôi cũng muốn được sống lại với Mối tình đầu bởi ông biết không, trên đời này không có gì đẹp bằng Mối tình đầu!”. Ông chồng không tin là bà vợ tóc bạc của mình đã “bỏ nhà theo giai” và cứ nghĩ là bà vợ sau Đám cưới Vàng muốn tạo “cảm giác mới lạ” cho cuộc sống vợ chồng sau 50 năm nhàm chán cho nên đã “thích đùa” như vậy? Nhưng ông chờ một tuần liền mà không thấy bà vợ về và ông đang tính gọi Cảnh sát nhờ tìm người mất tích thì thấy trên một tờ báo có bài viết nhan đề “Tình già” nói về hai người tình gần 70 tuổi mới cưới nhau vì khi mới yêu nhau, hai người không được hai gia đình đồng thuận, bà phải đi lấy chồng, ông rồi cũng phải đi lấy vợ để đến nỗi sau đúng 50 năm mới được danh chính ngôn thuận “động phòng hoa chúc”! Lúc đầu, nhìn hình người đàn bà tóc đã bạc đang tung tăng bên người tình ở Thung Lũng Tình Yêu trên Đà Lạt, ông không tin đó lại là người vợ đã mất tích của mình. Nhưng khi nhìn bức ảnh thứ hai chụp hai người đang hôn nhau thì ông nhận ra ngay bởi chỉ bà mới có kiểu hôn cuồng nhiệt ấy!...Đó chính là lý do trực tiếp để  “Hội Những người bị cắm sừng” nhanh chóng ra đời!
3. Người bị cắm sừng biết mình bị cắm sừng thì thế nào?
Đó là trường hợp ông Phó Chủ tịch Hội những người bị cắm sừng. Khi hai người gặp nhau thì mới té ngửa vì hóa ra là người cùng tuổi, cùng quê  (chỉ khác xã), cùng lấy vợ một năm và cùng bị cắm sừng một ngày, chỉ khác một điều là ông Phó Chủ tịch Hội biết mình bị cắm sừng ngay trong đên tân hôn. Quá đau xót, nhưng không muốn bố, mẹ và cả họ nhà trai “mất mặt” ông đã lên đường ra trận ngay sau ngày cưới với hy vọng khói lửa chiến trường xe che lấp đi “vết thương lòng”! Nhưng càng chiến đấu, không những ông không bị thương, bị chết như bao người lính khác mà ngày càng lên chức! Và khi ông đã là “Tướng quân” rồi thì ông không nỡ về nhà để trừng phạt người vợ đã và đang cắm sừng ông gần kín cái đầu sớm hói bóng nhẵn! Sau 50 năm, ông vẫn cho tiến hành Đám cưới Vàng và “cắn răng” chấp nhận những cái sừng của mình với lời biện minh: Con người ta ai cũng phải chịu một nỗi đau, nỗi bất hạnh nào đó! Nếu ta không bị cắm sừng thì thế nào cũng bị què cụt hoặc có bệnh nan y chẳng hạn! Khi gặp ông Chủ tịch Hội những người bị cắm sừng, ông lập tức trở thành Phó Chủ tịch Hội cứ như có sự sắp xếp từ kiếp trước!
4. Người bị cắm sừng nửa biết nửa không biết mình bị cắm sừng?
Đó chính là trường hợp của ông Thư ký Hội. Ngay sau ngày cưới, chú rể đã phát hiện ra nhiều “dấu hiệu” mình bị cắm sừng nhưng theo dõi hoài, thuê cả thám tử tư mà vẫn không bắt được “quả tang trai trên gái dưới” cho nên vẫn không thể buộc tội! Tuy nhiên, lần nào “chung chăn gối”, người chồng vẫn có cảm giác thấy “mùi lạ” trên người vợ? Chính vì thế, việc điều tra truy tìm thủ phạm của mùi lạ vẫn tiếp tục triển khai. Tuy nhiên, cứ mỗi khi gần bắt được “hung thủ” thủ nó lại biến mất cứ như là thần linh, ma quỷ!... Song, lòng kiên trì đã được đến đáp, sau 50 năm kiên trì mai phục, đúng ngày Đám cưới Vàng, thủ phạm đã bị bắt gọn: tên gian phi nằm trong ngăn đặc biệt dưới chiếc bàn mà cũng là xe đẩy chở chiếc bánh ngọt khổng lồ 50 tầng, đã không kìm được lòng ham muốn đã chui ra và ôm chặt cứng lấy cô dâu khi cô dâu cầm dao cắt bánh ngọt mời thực khách!
Khi ba người cùng cảnh ngộ gặp nhau, họ đã mau chóng đồng cảm và nhờ thế mà Hội những người bị cắm sừng mới được thành lập một cách nhanh chóng và cũng mau lẹ hoàn thiện mọi khâu từ A đến Z. Tuy nhiên, còn một khâu rất quan trọng chưa làm được là tìm ra người “đủ tài đủ đức” phụ trách tờ báo – cơ quan ngôn luận của Hội. Làm Chủ tịch Hội, phó Chủ tịch Hội, rồi Thư ký Hội cho tới các trưởng Phòng, Ban nghiệp vụ đều không khó và ai cũng có thể làm được vì chỉ cần “bề dầy thành tích” và có “lòng thành”. Nhưng làm Tổng biên tập tờ báo của Hội ngoài những tiêu chuẩn như mọi người còn phải có một phẩm chất đặc biệt là có khả năng “dơ đầu chịu báng”, tức sẵn sàng chịu mọi kiểu “búa rìu dư luận” từ bốn phương tám hướng! Nói nôm na là phải có một cái đầu Thép, giống như bên võ thuật, phải luyện thành môn võ “Thiết đầu công”(**)!
5. “Bị cắm sừng” hay là “Được cắm sừng”?
Nửa năm treo bảng cầu hiền và tung người đi khắp nơi săn đầu người có môn võ “Thiết đầu công”, cuối cùng thì cũng tìm ra nhân tài: đó là một người tuổi còn trẻ, vừa mới tới tuổi “Tam thập nhi nhập”nhưng có những dấu hiệu rất đặc biệt: mái tóc rất dày, rất mượt óng nhưng những sợi tóc không giống như những sợi tóc thông thường mà có hình dáng như những cái sừng trâu, sừng bò! Hỏi kỹ ra mới biết đời cha, cả đời ông và cả đời ông cố của người thanh niên này đã có mái tóc như thế! Người Chủ tịch Hội kinh ngạc thốt lên: “Sừng nhiều bằng tóc!”. Tức thì người Phó Chủ tịch Hội và người Thư ký Hội đồng thanh reo lên: “Sừng nhiều bằng tóc! Người ta cần tìm chính là đây!”. Và sau đó, người thanh niên có sừng nhiều bằng tóc đã bốn đời được chọn vào vị trí Tổng biên tập tờ báo của Hội!
Từ ngày Hội những người bị cắm sừng có Tổng biên tập tờ báo của Hội là người có sừng nhiều bằng tóc, tờ báo của Hội nhanh chóng trở thành một trong những tờ báo có nhiều người đọc nhất hành tinh. Tiền bán báo của Hội đã nhanh chóng tới những con số hàng tỷ, chục tỷ rồi trăm tỷ! Ban lãnh đạo Hội đã có thể thành lập những Quỹ từ thiện lớn, trước nhất là giúp những Hội viên nghèo vươn lên làm giàu, sau đó là góp phần cải thiện cuộc sống của những người nghèo, người tàn tật trong xã hội! Trong một lần làm lễ khai trương một Bệnh viện chữa bệnh miễn phí cho người nghèo do Hội những người bị cắm sừng tài trợ, một vị lãnh đạo hàng đầu của tỉnh đã xúc động thốt lên: “Nếu không có Hội những người bị cắm sừng, cụ thể là những người chồng bị cắm sừng thì những người nông dân nghèo ở vùng sâu vùng xa này làm gì có cơ hội được chăm sóc sức khỏe bằng những thành quả của Y học hiện đại! Vậy chúng ta hãy cầu cho Hội những người bị cắm sừng phát triển không ngừng, tức sẽ ngày càng có nhiều người bị cắm sừng!”. Lúc tại buổi lễ, người ta nghe trong tiếng ồn ào náo nhiệt nên chưa có thể lĩnh hội trọn vẹn ý tưởng của vị cán bộ lãnh đạo của tỉnh, nhưng khi về nhà bật lại băng ghi hình, máy ghi âm thì quả là có cái gì đó khó giải thích: Chẳng lẽ ta lại cầu cho nhiều người bị cắm sừng? Nếu thế thì việc bị cắm sừng đâu có còn là một nỗi đau, một nỗi buồn mà là một điều tốt lành? Nếu thế thì phải đổi lại tên Hội thành “Hội những người được cắm sừng”?
6. Các tổ chức Hội có tác dụng gì?
Có những câu hỏi mà câu trả lời không bao giờ thỏa mãn người hỏi. Đó là câu hỏi “Các tổ chức Hội có tác dụng gì?”.
Đem câu hỏi này hỏi một nhà Nho, sẽ được câu trả lời bằng bài Quan Thư (***):
  “Quan quan thư cưu. Tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ. Quân tử hảo cầu…”
Đem câu hỏi này hỏi một nhà Sư, sẽ được câu trả lời rằng: “Nam mô a di đà Phật… Quay đầu là bờ!”(****).
Đem câu hỏi này hỏi những người ở Hội những người bị cắm sừng, sẽ thấy họ làm một động tác như là phản xạ tự nhiên: sờ tay lên đầu rồi xoa xoa nhẹ nhàng đoạn hỏi lại: “Tôi đố ông biết tôi bị đau đầu vì tập Thiết đầu công hay bị cắm sừng?”. Ai mà biết được vì sao?./.
Sài Gòn, 7-2010
Đỗ Ngọc Thạch
-----
Chú thích:
(*) Tùng xẻo (còn gọi là lăng trì hay xử bá đao): là một trong những hình phạt tàn khốc và dã man được dùng rộng rãi ở Trung Quốc thời cổ xưa từ năm 900 cho đến khi chính thức bãi bỏ vào năm 1905. Từ ngữ trong tiếng Hán "lăng trì" có nghĩa lấn lên một cách chậm chạp.
Đây cũng là hình thức ghê rợn vào bậc nhất trong các án tử hình, phạm nhân sẽ vô cùng đau đớn vì không được chết nhanh chóng, có trường hợp xẻo tróc nửa phần thịt trên cơ thể mà phạm nhân vẫn còn giãy dụa gào thét. Mức độ tàn bạo của nó thì không có gì có thể sánh nổi; ngoài việc xẻo từng miếng thịt trên người tử tội, đao phủ còn có nhiệm vụ là giữ cho tử tội không được chết một cách nhanh chóng, tức là sau bao nhiêu nhát xẻo thì nạn nhân mới được chết.
Lăng trì đôi khi được dùng như một nhục hình để hành quyết người còn sống, hoặc như một hình thức lăng mạ phạm nhân sau khi bị xử chết. Những kẻ phạm những tội như: phản quốc, nổi loạn chống vua, sát nhân hay giết cha mẹ v.v... đều bị pháp luật thời đó luận án và xử lăng trì.
(**) Thiết đầu công: Với những ai yêu thích kungfu Thiếu Lâm, hẳn không thể bỏ qua những dịp thưởng thức các màn biểu diễn hoặc các pha tỉ thí võ nghệ dùng Thiết đầu công của những võ tăng nơi đây.
Trong khi ở các thế võ, bài quyền, chiêu cước khác, đầu là bộ phận trọng yếu của cơ thể tránh không để đối phương tấn công vào thì Thiết đầu công lại hoàn toàn ngược lại, đầu chính là vũ khí, là một quả trùy thép lợi hại có thể đập vỡ đá tảng, húc chết đối thủ.
Thiết đầu công Thiếu Lâm Tự lấy đầu làm vũ khí tấn công đối thủ, tuy nhiên không có nghĩa là không dùng tới quyền, cước. Thiết đầu công là bài võ lấy đập đầu, đâm đầu, lao đầu vào đối thủ làm nội dung chính, kết hợp với các động tác toàn thân tạo ra 5 thế võ cơ bản: Đồng tử bái Phật, Kim Cương cử đỉnh, La Hán bao đỗ, Kim Đồng kích cổ, Kim Cương chàng chung.
(***) Quan thư :
Quan quan thư cưu. Tại hà chi châu.
Yểu điệu thục nữ. Quân tử hảo cầu.
Sâm si hạnh thái. Tả hữu lưu chi.
Yểu điệu thục nữ. Ngụ mị cầu chi.

Cầu chi bất đắc. Ngụ mị tư phục.

Du tai! Du tai! Triển chuyển phản trắc.

Sâm si hạnh thái. Tả hữu thái chi.

Yểu điệu thục nữ. Cầm sắt hữu chi.

Sâm si hạnh thái. Tả hữu mạo chi.

Yểu điệu thục nữ. Chung cổ lạc chi.


Dịch thơ:

Thư cưu cất tiếng quan quan

Hòa cùng sóng vỗ vọng vang đôi bờ

Dịu dàng thục nữ đào thơ

Sánh cùng quân tử duyên tơ mặn mà.

Ngắn dài rau hạnh gần xa

Với tay vớt lấy cũng là khó mong

Cầu mong thức lại chờ trông

Cầu mong chi lại khó lòng gặp nhau.

Ngày đêm dằng dặc cơn sầu

Ngày đêm trằn trọc rầu rầu sớm khuya

Hái về, rau hạnh hái về

Cùng nàng thục nữ duyên thề sắt son

Ước duyên cầm sắt vuông tròn

Đêm khua chiêng trống vui lòng mỹ nhân

(Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu)
(****)  Quay đầu là bờ  (Hồi Đầu Thị Ngạn) : Biển khổ mênh mông, quay đầu là bờ giác, chỉ cần anh có thể toàn tâm sửa đổi những lỗi lầm của quá khứ, con đường ở phía trước vẫn sáng ngời và lạc quan ! ...

Lệnh Phải Thi Đỗ

Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch

Ông Lý Trần Vương Gia chưa tới 50 tuổi nhưng đã là một đại gia thuộc Top 10 của Tỉnh H. Nhìn tên ông cũng có thể đoán ra ông là hậu duệ của hai dòng họ đã làm sáng chói những trang sử của người dân nước Việt: đó là hai họ Lý và họ Trần. Nói về hai vương triều Lý - Trần oanh liệt này, các sử gia đã có rất nhiều sách, nhiều đến nỗi nếu có ai tò mò hỏi ông Lý Trần Vương Gia rằng ông thuộc chi nào, nhánh nào của hai dòng họ này thì ông nói, hãy cứ đọc hết những sử sách viết về hai vương triều Lý, Trần thì sẽ thấy ngay, song không ai đủ kiên nhẫn đọc hết cả! Vì thế, chưa có ai biết rõ ràng ông Vương Gia thuộc chi nào, nhánh nào của hai dòng họ Lý, Trần.
Thông thường, đã là người có gốc tích cao sang thì thích khoe ra cho mọi người biết, nhưng không hiểu vì sao ông Lý Trần Vương Gia không thích khoe. Không ai biết lý do tại sao mà chỉ đoán mò: chắc chắn trong dòng họ nhà ông ta có quá nhiều người mất gốc, thậm chí còn gây nhiều tội ác! Sự đoán mò này có lẽ đúng vì nếu chỉ nhìn sơ qua nơi sinh, quê quán của hai vợ chồng ông cũng thấy đó là những vùng đất địa linh nhân kiệt, bên văn thì đỗ Tiến sĩ, Trạng Nguyên, bên võ thì đỗ Tạo sĩ, Võ Trạng Nguyên không ít, nhưng hai đời rồi, ông và cha ông không đỗ đạt gì mà chỉ tiến thân bằng con đường mượn tiếng con nhà danh gia vọng tộc và sống lâu lên lão làng. Đây cũng là một con đường tiến thân có khá đông người đua chen, vì thế mới có câu “Một người làm quan cả họ được nhờ”!
Vợ chồng ông Lý Trần Vương Gia có ba người con, hai cô con gái đầu đều không thích học đại học (thực ra đều thi trượt, tới hai lần), nhưng có tướng làm quan nên cô chị thì làm phó Bí thư Đoàn TNCS HCM của Phường, cô em thì làm phó chủ tịch Hội Phụ nữ Phường, đương nhiên, với loại chức danh này, hai chị em đều đã được kết nạp Đảng. Với cách vào đời kiểu này, sau khi cô chị cưới chồng là Bí thư Quận Đoàn, cô em cưới chồng là Bí thư kiêm chủ tịch Phường thì hai chị em còn thăng quan tiến chức dài dài và biết đâu sau này cũng thành những đại gia như người cha. Người con trai thứ ba của ông Vương Gia gọi là Tam Thái Tử. Người ta cứ tưởng đó là “biệt danh” gọi theo phim ảnh cho vui, nhưng nhìn vào giấy khai sinh của cậu bé thì đó cũng chính là tên khai sinh: Lý Trần Tam Thái Tử! Năm nay, Thái Tử học lớp 12 Phổ thông Trung học.
*
Trước kỳ thi tốt nghiệp Trung học Phổ thông ba tháng, cũng là ngày sinh thứ 18 của Tam Thái Tử, ông Lý Trần Vương Gia làm lễ mừng sinh nhật Tam Thái Tử rất lớn và tuyên bố: “Năm nay Tam Thái Tử nhất định phải đỗ đại học. Đây là lệnh, nếu làm trái lệnh sẽ bị xử trảm!”. Tất cả không ai nói gì, im thin thít! Thấy vậy, ông Lý Trần Vương Gia nói tiếp: “Tất cả im lặng tức là chấp nhận lệnh của ta! Khá lắm! Để làm tốt lệnh này, ta đã mời về đây ba thầy giáo luyện thi rất có uy tín của ba môn Toán, Văn và Ngoại ngữ. Ba thầy giáo luyện thi này thuộc Top 10 cao thủ luyện thi không đỗ không lấy tiền! Vấn đề còn lại chỉ là sự nỗ lực của bản thân Tam Thái Tử! Việc này phi người mẹ hiền của Tam Thái Tử, không ai có thể giúp Tam Thái Tử!”. Hai mẹ con Tam Thái Tử nhìn nhau, không nói gì (thực ra là không biết nói gì). Ông Lý Trần Vương Gia thấy vậy thì lại nói: “Như vậy Lệnh phải thi đỗ có hiệu lực từ hôm nay! Bây giờ mọi ý nghĩ, mọi hành động đều phải tuân theo nguyên tắc chỉ có tiến chứ không có lùi, ai bàn lùi sẽ bị…trảm!”.
Bữa tiệc sinh nhật đó, tôi (người viết truyện ngắn này) không tham dự. Tôi chỉ ngẫu nhiên biết được câu chuyện “Lệnh phải thi đỗ” này là do người nhận luyện thi môn Toán cho Tam Thái Tử là bạn học cùng lớp với tôi ở Khoa Toán Đại học Tổng hợp ngày xưa, tên là Toán. Gần đến ngày thi tốt nghiệp THPT thì tôi ngẫu nhiên gặp lại người bạn này trong một đám tang của mẹ một người bạn khác. Vừa nhìn thấy tôi, Toán không hỏi han gì tôi lâu nay sống thế nào, sức khỏe ra sao mà nói luôn: “Có một quả bóng rất khó sút vào khung thành, đang không biết chuyền cho ai thì gặp ông, thật là vừa khéo!”. Tôi chưa biết đầu cua tai nheo ra sao, định hỏi thì Toán đã nói ngay: “Nhiều khi ta không thể chọn việc mà việc nó chọn ta. Việc này nó đã chọn ông, ai bảo chúng ta đã từng là bạn học!”. Rồi Toán kể cho tôi nghe từ đầu câu chuyện “Lệnh phải thi đỗ” của ông Vương Gia rồi nói: “Tớ chỉ là dân Phổ thông Trung học, luyện thi và đảm bảo cho học trò của mình thi đỗ thì không khó, có 1001 cách! Nhưng thi vào đại học thì lại khác và tớ không thích dính vào cái chuyện này! Vì thế, hôm nay tớ “bán cái” cái vụ “Lệnh phải thi đỗ” của Tam Thái Tử này cho cậu, bởi hai lẽ: Thứ nhất, Cậu sẽ có được một khoản thù lao đủ dưỡng già. Thứ hai, bạn bè chiến hữu của cậu còn đang dạy ở các trường Đại học nhiều, có thể “liên kết” không khó khăn gì!”. Nói xong, Toán bảo tôi rút lui khỏi đám tang lễ và dẫn tôi đến ngay nhà ông Lý Trần Vương Gia.
Xin mở ngoặc là từ trước tới nay, tôi không bao  giờ từ chối những yêu cầu dù lớn dù nhỏ của bạn bè, đó gọi là tính cả nể, mặc dù chưa biết mình có làm được hay không, tôi cũng nhận lời. Lần này cũng không ngoại lệ. Toán dẫn tôi tới gặp ông Lý Trần Vương Gia rồi nói ngay: “Tôi xin tiến cử người bạn của tôi sẽ làm tiếp phần hai của “Lệnh phải thi đỗ” là thi vào đại học. Phần thi tốt nghiệp THPT coi như tôi đã hoàn thành và xin lấy đầu ra bảo đảm!”. Nói như đinh đóng cột như thế thì ai mà chẳng nghe theo! Và cũng phải nói thực rằng, lúc đó, tôi cũng chưa biết sẽ làm cách nào để cho cậu bé Tam Thái Tử đỗ vào đại học, bởi tôi theo trường phái “Bất khả tri”, tức ai đã dốt nát thì không thể nhồi nhét gì được, tức đã học dốt thì chỉ có một cách là đi cày ruộng chứ học thêm chỉ tốn công vô ích! Song, như đã nói trên, tôi không thể từ chối cái việc mà còn khó hơn Nữ Oa vá Trời đó, thực ra thì phải nói là anh bạn Toán và sau đó là ông Vương Gia, không cho tôi thời gian để mà suy nghĩ rồi mới quyết định nhận lời hay từ chối!

*

Đã thành một phản xạ tự nhiên, mỗi khi gặp một công việc khó khăn tôi đều lẩm nhẩm cầu khấn Bồ Tát và sau đó thì …đi xem bói! Nếu như quẻ bói mà nói tốt thì tôi sẽ nghĩ cách thực hiện, bằng cách lấy cuốn “Tam thập lục kế” ra nghiên cứu. Nếu chưa tìm được kế nào khả thi thì đọc “Binh pháp Tôn Tử”, rồi “Sử ký Tư Mã Thiên”, “Đông Chu Liệt quốc”, “Tam quốc diễn nghĩa”, “Thủy hử”,v.v… Phải thừa nhận rằng, khi tư duy bị bế tắc, đọc những kiệt tác “văn sử bất phân đó”, tôi thường có được những gợi ý, sự mách bảo rất hiệu nghiệm. Nếu quẻ bói nói xấu thì tôi sẽ nghĩ cách từ chối, “khua chiêng thu quân”! Lần này, sau khi chia tay với ông Vương Gia và anh bạn Toán, tôi vừa lẩm nhẩm cầu Bồ Tát vừa đến chỗ ông thầy Bói quen biết. Vừa nhìn thấy tôi, ông thầy bói đã reo lên: “Chúc mừng ông có lộc lớn! Ông cứ vừa bước vừa nghĩ ra bài thơ như Tào Thực, chẳng việc gì phải lo xa, tính toán chi li làm gì cho mệt!”. Tôi nói ngay: “Ông chưa xem quẻ mà đã nói vậy làm sao tôi tin được! Tôi có việc này cực khó, không thể dỡn chơi được! Bây giờ ông phải xem lại cho tôi thật kỹ, không thể sai một ly!”. Ông thầy bói lấy quẻ cho tôi, lẩm nhẩm một hồi rồi nói: “Vẫn là những câu đó! Kỳ này ông gặp may tới mức có bị ném xuống sông cũng rơi trúng Thủy cung, có nhảy vào biển lửa cũng trúng lửa… tình ái!”.
Tuy có tin ông thầy bói phần nào nhưng tôi cũng về nhà lục hết những số điện thoại, địa chỉ của bạn bè, chiến hữu ở khắp ba miền Bắc, Trung, Nam ra xem có thể “liên kết” với ai trong vụ này? Đang cân nhắc đắn đo thì tôi nhận được điện thoại của một người em họ, con ông chú nói mấy ngày tới sẽ đưa thằng con trai, vừa học xong lớp 11, vào Sài Gòn chơi nhân kỳ nghỉ hè. Vừa nhận được điện thoại hôm trước thì hôm sau, người em con ông chú và đứa con trai đã xuất hiện ngay trước mặt.
Vừa nhìn thấy thằng bé con người em họ, tôi kinh ngạc tới mức bị á khẩu mất ba phút! Người em họ thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Ông anh sao vậy? Thằng con em nó là yêu quái hay sao mà làm bác kinh ngạc như thế?”. Tôi lại tròn mắt chỉ nó nói: “Tam Thái Tử!”. Người em họ nói: “Tam Thái Tử, chào bác đi con!”. Thằng bé lễ phép chào tôi rồi ngồi nép bên bố nó! Tôi thoáng nghĩ: chỉ là  một sự trùng hợp rất ngẫu nhiên mà thôi, có gì mà hết hồn như thế? Rồi tôi  nói với người em họ: “Này, có một sự giống nhau kỳ lạ: Thằng con chú nó rất giống với một thằng con một người quen mà anh mới gặp, cũng tên là Tam Thái Tử!”. Hai bố con người em họ nghe vậy thì cùng thở phào và nói: “Thế thì bác phải dẫn bố con em tới chơi cho biết người đồng dạng như thế nào!”.
Tôi ngồi uống bia với bố con người em họ được năm phút thì một ý tưởng xuất hiện: Thằng bé Tam Thái Tử con trai người em họ tôi tuy mới học lớp 11 nhưng nó học rất giỏi, vào loại Thần đồng, nhưng bố nó muốn nó học thêm nhiều thứ khác như cầm kỳ thi họa nên cứ túc tắc học đủ 12 năm qua 12 lớp, sau này vào đại học thì trổ tài cũng chưa muộn. Vì thế, thằng Tam Thái Tử học giỏi này có thể vào vai đóng thế thằng Tam Thái Tử học dốt con ông Lý Trần Vương Gia ở kỳ thi đại học sắp tới. Có là mắt ở giữa trán như của Nhị Lang Thần thì các vị giám thị cũng không thể phát hiện ra! Tôi đem ý nghĩ này nói với bố con người em họ thì cả hai bố con đều OK ngay. Người bố nói: “Được giúp bác dù bất cứ việc gì bố con em cũng sẵn lòng! Mặt khác, đây là cơ hội cho thằng con em nó thử sức, vì dù sao cũng phải có sự tập dượt trước, càng học giỏi càng không được chủ quan!”. Thằng con Tam Thái Tử cũng nhẹ nhàng nói: “Cháu xin đảm bảo với bác là cháu sẽ đạt điểm tối đa. Bác không phải lo vì chương trình lớp 12 cháu cũng đã tự học từ sau Tết và xin thề là nắm rất vững. Bác có thể kiểm tra ngay!”. Tôi hỏi thử hai câu về toán và hai câu về Văn thì quả nhiên thằng Tam Thái Tử nói rất mạch lạc, lưu loát!
*
Tới ngày thi, hai bố con ông Lý Trần Vương Gia và Lý Trần Tam Thái Tử đã có mặt trên Đà Lạt, có thể đến vãn cảnh ở Thung lũng Tình yêu hoặc vào chơi ở Biệt điện Bảo Đại. Còn tôi thì cùng thằng Tam Thái Tử con người em họ đến phòng thi ở điểm thi trường Lê Quý Đôn. Hình như thí sinh nào đi thi cũng có một đoàn “tháp tùng” khá đông nên xung quanh trường thi đông đúc, chen chúc như hội chợ. Tuy nhiên, mọi việc diễn ra trôi chảy như  tất cả các dòng sông đều chảy…
Thi xong, cả tôi và bố con người em họ lên Đà Lạt gặp bố con ông Lý Trần Vương Gia để ăn mừng thắng lợi. Hai thằng Tam Thái Tử líu ríu bên nhau như là một cặp sinh đôi. Nếu như hai đứa mặc quần áo giống nhau thì hai người bố chưa chắc đã nhận ra đâu là con mình!
Tới nửa bữa tiệc thì thằng Tam Thái Tử con người em họ tôi nói: “Con nói chuyện này chắc bố và các bác không tin được đâu!”. Ông Lý Trần Vương Gia giật mình (những người có tật hay giật mình) hỏi dồn: “Chuyện gì? Có gì bất trắc hay sao?”. Thằng Tam Thái Tử con người em họ tôi từ tốn nói: “Không phải chuyện bất trắc mà là chuyện lạ. Con đã gặp một đứa bạn nữ ở phòng thi!”. Ông Lý Trần Vương Gia hoảng hốt: “Trời đất! Thế thì chuyện con đi thi hộ người đồng dạng bị lộ rồi sao? Làm thế nào bây giờ?”. Thằng Tam Thái Tử con người em họ tôi nhoẻn miệng cười rất ngộ, nói tiếp: “Không sợ lộ đâu vì đứa bạn nữ đó của con cũng tới phòng thi với nhiệm vụ đặc biệt như là con vậy. Tức là nó cũng đi thi hộ người đồng dạng với nó! Nó nói thi xong thì cũng đi nghỉ mát ở Đà Lạt. Nếu muốn gặp nó thì hãy đến Thung Lũng Tình Yêu, sẽ có cả người đồng dạng với nó ở đó!”.
Không ai có thể chờ đợi được và đều muốn thằng Tam Thái Tử con người em họ tôi dẫn đến ngay Thung Lũng Tình yêu để gặp đứa bạn nữ của nó và người đồng dạng của nó. Đến Thung Lũng Tình Yêu, lúc đó khá đông người đi lại, đều áo quần sặc sỡ, mặt mày đều hớn hở! Không hẹn điểm nào cụ thể thì tìm đến bao giờ? Tôi đang định nói với thằng Tam Thái Tử cháu sao không hẹn một điểm cụ thể thì có tiếng gọi lanh lảnh của một cô gái: “Tam Thái Tử! Diễm Quỳnh ở đây cơ mà!”. Tất cả tốp người chúng tôi cùng hướng cái nhìn về phía có tiếng nói thì thấy trên một cái xích đu, có hai cô gái giống nhau như hai bông hoa (cùng loại, đương nhiên) đang giơ tay vẫy vẫy! Chúng tôi cùng đi lại, khi cách hai cô bé khoảng năm mét thì một cô nói: “Khoan đã! Bây giờ chúng tôi sẽ xoay lưng lại. Bạn Tam Thái Tử phải làm sao để người bạn học của bạn đứng lên. Thời gian là một phút! Nếu không làm được thì sẽ bị phạt nặng! … Một phút bắt đầu!”. Tất cả đều nghĩ không biết cậu bé  Tam Thái Tử sẽ làm thế nào thì cậu bé bất thình lình nói giọng nghiêm nghị như giọng các giám thị coi thi: “Số 18, đứng lên!”. Tiếng nói ngắn gọn, nghiêm nghị vừa dứt thì một trong hai cô gái đang ngồi đứng bật dậy!...
*
Mãi đến khi chia tay với thằng cháu Tam Thái Tử, tôi mới hỏi nó: “Số 18 có ý nghĩa gì mà cô bé lại đứng bật dậy như thế!”. Thằng cháu Tam Thái Tử nói: “Đó là số báo danh ở phòng thi. Lúc ở phòng thi, cháu thấy nó làm bài xong rồi mà không chịu nộp bài, cứ ngồi giơ bài lên cho mấy đứa xung quanh coi, bị giám thị gọi tới hai lần! Cháu cũng bị gọi hai lần!”.
Chuyện người đồng dạng này đến nay đã “mãn tang”, tức đã qua ba năm, đã trở thành “chuyện ngày xưa” nên tôi mới có thể “công bố nửa vời” bằng hình thức “Truyện ngắn” như thế này. Tam Thái Tử con ông Lý Trần Vương Gia đã là sinh viên năm thứ Tư của của một trường Đại học mà ra trường là đi làm quan ngay nên vấn đề “học lực” không quan trọng. Ở đây, không ai bị coi là dốt, là kém cả vì vào được đây là giỏi rồi! Còn thằng Tam Thái Tử con người em họ tôi thì lại chui vào một cái trường Đại học rất ít người ngó ngàng mà lại học cái môn học rất khó nhai, nhai rồi rất khó nuốt, đó là Toán học! ./.

Sài Gòn, cuối tháng 5-2010
Đỗ Ngọc Thạch

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét