Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

Lá thư tuyệt mệnh; Giết người tình... - Đ.N.Thạch


LÁ THƯ TUYỆT MỆNH
(Hay là: Vụ án xác chết trên ruộng lúa)

Truyện ngắn ĐỖ NGỌC THẠCH

Ông Trần Phú Quý là một Kỹ sư Nông nghiệp, sau khi có cái bằng Thạc sĩ thì lên Trưởng Phòng Nông nghiệp Huyện và hiện là Phó Chủ tịch một Huyện. Vợ ông Trần, tên gọi Lê Vũ Tử Vi, chỉ học Vi tính ở một Trung tâm dạy nghề bình thường, rồi xin vào Ủy ban Huyện làm Vi tính Văn phòng. Nhưng ở đây, cô gái Tử Vi xinh đẹp đã chấm chàng “Nông dân” Trần Phú Quý từ lúc còn là nhân viên của Phòng Nông nghiệp Huyện và từ khi hai người trở thành Phu – Phụ thì anh chàng “Nông dân” thăng quan tiến chức nhanh như diều gặp gió. Cho tới lúc ông Trần lên tới chức Phó Chủ tịch Huyện đặc trách Nông nghiệp thì gia đình ông đã trở thành một Đại gia đứng thứ ba trong Top 5 Đại gia của Huyện…

Về đường con cái, vợ chồng ông Trần có vừa đúng một cặp, một nam, một nữ. Đứa em là con trai, tên gọi Quý Tử, đang học lớp 10 trường Huyện, còn đứa chị là con gái, tên gọi Vi Vi, đang học lớp 11, cũng trường Huyện.
*
Sáng ngày Rằm tháng Giêng, Vi Vi cùng cô bạn cùng lớp đi chơi Vũng Tàu, nói là ngày hôm sau sẽ trở về. Nhưng đã hết ngày 16, vợ chồng ông Trần chờ mãi mà không thấy cô con gái về, gọi vào máy điện thoại di động của Vi Vi thì chỉ có câu “…không liên lạc được!”. Ông Trần và bà Tử Vi đều linh cảm thấy có chuyện bất thường, liền nhờ Công an Huyện làm việc với Công an Vũng Tàu triển khai việc đi tìm cô gái Vi Vi và người bạn…Song, qua hai ngày đêm tìm kiếm khắp hang cùng ngõ hẻm vẫn không thấy một dấu vết gì của hai cô gái!

Tới ngày tìm kiếm thứ ba, vợ chồng ông Trần nhận được một phong bì thư chuyển phát nhanh, dấu Bưu điện Vũng Tàu ngày 1-3-2010 tức ngày 16 tháng Giêng. Mở phong bì thư ra là hai tờ giấy xé từ một cuốn vở học sinh, được viết kín. Vợ chồng ông Trần bàng hoàng, kinh ngạc khi đó là bức thư tuyệt mệnh của cô con gái Vi Vi. Hai vợ chồng ông Trần nghiến ngấu đọc…Đọc đi đọc lại đến lần thứ ba thì ông Trần nói với vợ: “Ngoài tôi và em ra, không có người thứ ba được biết lá thư này!”. Bà Tử Vi cũng nói ngay: “Đúng vậy! Chúng ta coi như không có bức thư này! Ông hãy đốt bức thư đi!... Và cứ tiếp tục công việc tìm kiếm con bé Vi Vi và đứa bạn!”. Nhưng trước khi đốt bức thư, tôi muốn hỏi em cho rõ một số chuyện mà con bé đã viết trong thư!”. Bà Tử Vi nhanh tay giật lá thư từ tay ông Trần, lừ lừ nhìn ông Trần và nói nhỏ: “Nếu thế tôi cũng phải hỏi lại ông vài chuyện! Và ông có biết kết cục sẽ ra sao không? Chúng ta sẽ tàn sát lẫn nhau! Và như thế thật không hay chút nào!” – “Vậy bây giờ ý em thế nào?” – “Thì tôi đã nói rồi: đốt ngay bức thư và coi như không có bức thư này!” – “Nhưng em đã cắm sừng tôi bao nhiêu năm nay và coi tôi như thằng ngốc! Làm sao tôi coi như không có gì được?” – “Thì ông cũng lén lút nuôi bồ nhí khắp nơi, tội còn nặng hơn tôi nhiều lần! Vậy không bỏ qua thì ông muốn bị xử phạt chắc?” – “Người bị xử phạt chính là bà chứ không phải tôi!” – vừa dứt lời, ông Trần bất ngờ nhào tới chụp cổ vợ mà bóp mạnh. Bà Tử Vi như là đã chuẩn bị trước, dùng hai tay đánh mạnh vào “hạ bộ” ông Trần khiến ông đau điếng, té ngửa. Bà Tử Vi tức thì nhào tới, túm ngay cái cà- vạt trên cổ ông Trần, cuốn một vòng rồi siết mạnh. Song, ông Trần vẫn còn đủ sức chụp lấy cổ bà vợ mà bóp mạnh! … Chỉ hai phút sau thì cả hai người cùng ngất xỉu!

Ngay từ khi hai vợ chồng ông Trần đọc xong bức thư thì cậu con trai Quý Tử đã đến bên ngoài cánh cửa căn phòng và thấy hai ông bà nói những câu “lạ tai” thì đứng nghe hết cuộc đối thoại của hai người. Khi hai vợ chồng ông Trần cùng ngất xỉu thì cậu con trai bước vào, lấy bức thư của chị gái rồi lặng lẽ bước ra, đi lang thang đường phố!
*
Sau khi đọc tới chục lần lá thư tuyệt mệnh của chị gái, Phú Quý nhập nguyên văn lá thư của Vi Vi vào Blog của mình rồi đi Vũng Tàu tìm chị. Sau nửa ngày lang thang ở Vũng Tàu, khi đi qua cửa một căn nhà nọ, Phú Quý thấy từ trong nhà vọng ra tiếng hát của một ca sĩ đang hát trên tivi bài “Biết ơn chị Võ Thị Sáu”: Mùa hoa Lê-ki-ma nở / ở quê ta miền đất đỏ… Phú Quý vụt nghĩ: “Chị Vi Vi của mình rất thích bài hát này và cũng thích cả nhân vật Võ Thị Sáu. Chị đã để mái tóc giống y chang kiểu tóc của nhân vật chị Võ Thị Sáu. Chị cũng nói sẽ có ngày phải ra Côn Đảo viếng mộ chị Võ Thị Sáu. Vậy lúc này tất chị đã đến Nghĩa trang Hàng Dương ở Côn Đảo rồi!”. Vừa nghĩ tới đó, Phú Quý quyết định ra Côn Đảo…

Phú Quý là bạn học một lớp với đứa cháu của tôi – tác giả truyện ngắn này. Phú Quý, đứa cháu tôi và tôi là “bạn cư dân mạng” nên tôi thường vào Blog của Phú Quý (cũng như nhiều bạn nhỏ lứa tuổi 8X, 9X khác) để “trẻ hóa cảm xúc” và đã bắt gặp lá thư tuyệt mệnh của cô gái Vi Vi. Sau đây là nguyên văn lá thư tuyệt mệnh đó.
*
Vũng Tàu, 28-2-2010
Kính gửi Mẹ kính yêu và anh trai quý mến!

Khi hai người thân yêu nhất của con đọc được lá thư này của con thì sóng biển đã đưa con ra tận ngoài xa khơi rồi! Chắc là hai người sẽ hỏi tại sao con lại hành động điên rồ như thế? Chính con cũng không biết phải làm như thế nào khi mà con phải chứng kiến những điều không thể tưởng tượng nổi?

Thưa mẹ, con sẽ phải làm sao khi được biết rằng con không phải là “giọt máu” của bố mà là một đứa con hoang? Và thật là kinh hoàng khi còn được biết rằng chính mẹ đã phụ tình bố đẻ của con và còn tàn nhẫn liên kết với ông ta – tức người chồng hiện nay của mẹ, tức người bố hợp pháp của con -, để hại bố đẻ của con, tức người yêu cũ của mẹ -, đẩy người thanh niên tài giỏi nhưng thật thà đến ngốc nghếch ấy vào nhà tù!...Vậy mà suốt 15 năm qua, con không hề biết gì cả, con đã thật thà và ngốc nghếch như bố đẻ của mình mà “gọi giặc là cha”! Đã hơn một năm nay, con đã âm thầm đi tìm người bố đẻ thực sự của mình nhưng con đã không tìm ra! Không biết bố đẻ của con đã chết trong nhà tù hay lưu lạc phương trời nào? Có đúng như mấy ông thầy tướng số nói thì bố đẻ của con đã “mất tích” rồi! Ôi, vậy là suốt cuộc đời còn lại của mình, con sẽ phải đi tìm một người bố vô tăm tích? Biết đến bao giờ mới tìm thấy? Có những lúc con tính sẽ tìm mọi cách để làm cho mẹ “sống lại những ngày mộng mơ, kỳ ảo” của “Mối tình đầu” mà đi tìm bố đẻ cho con nhưng rồi con lại nghĩ, người đã nhẫn tâm giẫm đạp lên tình yêu rồi thì khó mà có thể “hồi tâm, chuyển ý”, người đã đi cùng với ma quỷ, dù chỉ một chặng đường ngắn cũng khó có thể “cải tà qui chính”, có thể “hoàn lương”!... Nhưng, mẹ ơi, dẫu sao thì mẹ vẫn là mẹ của con, con bao giờ cũng không quên ơn sinh thành, dưỡng dục của mẹ, và dù cho mẹ đã phụ tình bố đẻ của con, nhẫn tâm dồn bố đẻ của con vào chỗ chết thì con vẫn không bao giờ nghĩ mẹ là người có tội, con chỉ nghĩ rằng có một con quỷ đã mượn thân xác của mẹ!...Vì thế, chỉ có mẹ mới có thể đuổi con quỷ độc ác ấy ra khỏi con người xương thịt của mẹ mà thôi! Với lòng kính yêu vô vàn của đứa con gái bé bỏng với mẹ, con cầu xin mẹ hãy để cho những ngày tươi đẹp của “Mối tình đầu” của mẹ được sống lại, dù trong thời gian rất ngắn ngủi, rồi dắt con đi tìm người bố tội nghiệp của con!

Mẹ ơi, một lần con gặp bố đẻ của con trong giấc mộng ngắn ngủi, bố đẻ của con đang đeo mặt nạ phòng độc để phun thuốc trừ sâu trên ruộng lúa thí nghiệm của Phòng Nông nghiệp Huyện thì bắt gặp ông Ngoại bị ai đó đánh ngất xỉu rồi quẳng xác xuống ruộng. Người đã vác xác ông Ngoại chạy đến Bênh viện Huyện để cấp cứu nhưng không kịp, ông Ngoại đã chết! Vậy mà chỉ sau đó năm phút, công an Huyện đã đến Bệnh viện bắt Người về tội giết người, tức giết ông Ngoại!...Tất cả những hình ảnh của quá trình “giết người” đó của bố đẻ của con hiện ra rất rõ, vậy mà con thật không hiểu tại sao khi công an lấy lời khai bổ sung cho vụ án, mẹ đã nói là bố đẻ của con đã từng xung đột rất dữ dội với ông Ngoại vì ông Ngoại không cho cưới mẹ, sao mẹ lại sáng tác ra cái nguyên nhân phạm tội, cái lý do giết ông Ngoại của người yêu của mình như vậy?

Mẹ ơi, con cũng thật không hiểu tại sao người ta lại nhanh chóng khép lại vụ án “Xác chết trên ruộng lúa” nhanh như thế, kết tội bố đẻ của con là thủ phạm giết ông Ngoại nhanh như thế mà không tiến hành điều tra gì cả, khám nghiệm tử thi cũng không? Bố đẻ của con vô tội! Đó là điều chắc chắn! Vậy thực ra thủ phạm là ai? Cái chết của ông Ngoại có lợi cho ai? Bố đẻ của con bị loại ra khỏi cuộc sống có lợi cho ai? Con đã suy nghĩ mãi về những câu hỏi đó. Ôi, giá như con là một thám tử lừng danh như Sloc Hom thì tốt biết bao nhiêu, con sẽ lôi cổ thủ phạm ra ánh sáng, trả lại sự trong sạch cho bố đẻ của con! Và con đã tới Thư viện đọc hết những cuốn sách về Sloc Hom, đọc cả những cuốn sách về những nhân vật phá án tài ba như Địch Nhân Kiệt đời nhà Đường, Bao Công đời nhà Tống bên Tàu…và quả nhiên, con đã dần dần thấy rõ những diễn biến của vụ án. Con có thể nêu ra đây giả thiết: Tối hôm đó, ông Ngoại bị kẻ trộm đánh chết để cướp số tiền khá lớn mà ông đã chuẩn bị để sáng hôm sau mua phân bón và thuốc trừ sâu. Thửa ruộng thí nghiệm của Phòng Nông nghiệp Huyện ở gần nhà ông Ngoại nên kẻ giết người đã quẳng xác ông Ngoại xuống ruộng lúa. Sáng hôm sau, bố đẻ của con ra phun thuốc trừ sâu ở thửa ruộng thí nghiệm đó thì thấy xác của ông Ngoại và đã vác xác ông Ngoại chạy một mạch tới Bệnh viện Huyện. Nếu như bố đẻ của con là kẻ đã giết ông Ngoại thì không thể vác xác ông Ngoại chạy trên một quãng đường dài hơn ba ki-lô-mét như thế được! Còn tại sao ông Ngoại lại bị kết luận là thủ phạm thì mẹ và người chồng của mẹ, tức người bố hợp pháp của con hiện nay là người biết rõ! Ôi, con ước gì có thể đọc được ý nghĩ của mẹ? Song, con cũng có thể suy luận ra đường dây cơ bản của vụ án có màu sắc ái tình ở đoạn cuối như sau: Lúc đó, ông bố hợp pháp của con, tức ông Phú Quý, đang là Trưởng phòng Nông nghiệp Huyện, đang mê đắm cô Lê Vũ Tử Vi, hiện đã là người yêu công khai của anh chàng Kỹ sư Nông nghiệp Phan Lực Điền. Ông Phú Quý đang tìm mọi cách để giành được cô gái Tử Vi từ tay anh chàng Lực Điền thì một cơ hội Trời cho xuất hiện: ông ta đang lảng vảng bên nhà Tử Vi và đã chứng kiến toàn bộ quá trình đánh người cướp tiền rồi quẳng xác xuống ruộng của bọn cướp. Lập tức, ông Phú Quý đã lên một kế hoạch: ngay sáng hôm sau, ra lệnh cho anh chàng Lực Điền tới phun thuốc trừ sâu cho thửa ruộng thí nghiệm của Phòng Nông nghiệp để anh ta tiếp cận với xác chết và trở thành người bị tình nghi đầu tiên của vụ án. Để cho tình nghi nhanh chóng trở thành thủ phạm thì không phải là một việc khó đối với một cán bộ cấp Trưởng phòng, đối với một kẻ si tình đang muốn loại bỏ đối thủ bằng mọi cách nhanh nhất!...

Mẹ ơi, viết đến đây, con chỉ muốn hỏi mẹ một câu: Lúc đó mẹ có còn yêu bố đẻ của con không và kẻ thứ ba kia có dùng thủ đoạn gì để ép buộc mẹ phải nghe theo nó không? Con hỏi như vậy vì con biết chắc chắn rằng mẹ không hề yêu cái ông Phú Quý này. Bằng chứng là mẹ đã giấu ông ta việc mẹ đã có thai với người yêu cũ được gần hai tháng, bằng chứng là ông Phú Quý quan hệ luyến ái với những ai mẹ không thèm quan tâm mà mẹ cũng có người tình bí mật! Con hỏi là hỏi vậy thôi chứ con cũng không chờ câu trả lời của mẹ, bởi có những điều không thể diễn đạt ra thành ngôn ngữ thông thường!

Mẹ ơi, lúc đầu con dự tính sẽ tự điều tra để lật lại vụ án “Xác chết trên ruộng lúa”. Việc này không khó vì có một anh công an hình sự đang đeo bám con và “xin chết” bất cứ lúc nào. Con chỉ cần ra điều kiện lật lại vụ án “Xác chết trên ruộng lúa” thành công thì sẽ thành người của anh ta là xong! Nhưng con lại không muốn làm như thế vì mẹ tất sẽ bị liên quan, mà con không thể lại “điều tra” người mẹ kính yêu của mình! Vì thế, con phải chọn một cách để giữ trọn được đạo hiếu với mẹ: đi gặp bố để xin bố tha thứ cho mẹ và nếu như Ông Trời thương tình thì kiếp sau gia đình ta lại đoàn tụ!

Mẹ kính yêu, em trai quý mến!
Thư một bức ngàn lời tâm huyết, con không thể viết được nữa vì lá thư đã ướt đẫm nước mắt! Con đi đây! Lạy mẹ…Chào em trai, em hãy thay chị chăm sóc mẹ!
*
Khi cậu em trai Quý Tử tới Nghĩa trang Hàng Dương Côn Đảo thì người bảo vệ Nghĩa trang nói là có hai cô gái, trong đó có một cô rất giống chị Võ Thị Sáu, đã tới viếng mộ chị Võ Thị Sáu và ở lại rất lâu bên mộ người con gái Anh hùng miền đất đỏ. Cô gái đó còn hát rất hay bài hát “Mùa hoa Lê-ki-ma…” nữa! Nhưng đã thuê một chiếc thuyền buồm của dân chài rồi nói là đi thám hiểm đại dương, xa khơi gì đó! Chắc là giờ đang lênh đênh trên biển!

Cậu em trai Quý Tử vì không biết bơi nên đã không thể mạo hiểm vượt biển để đi tìm chị nên đã quay về và tìm đến hỏi tôi – tác giả truyện ngắn này -, xem nên làm gì tiếp theo? Tôi lập tức hỏi ngày tháng năm sinh của Vi Vi rồi lên lá số tử vi của cô bé. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi nói với cậu bé Quý Tử: “Theo như lá số tử vi của chị cậu thì chị cậu sống tới những 90 tuổi! Chắc là chỉ chục ngày nữa là trở về thôi!”. Khi cậu bé Quý Tử đi về rồi, tôi mới gửi Email cho cậu ta: “Xin lỗi vì tôi không thể nói thành lời điều này: Chị gái Vi Vi của cậu có tướng chết non, lẽ ra đã chết từ khi mới hai tháng thai trong bụng mẹ, nhưng vì có Quý nhân phò trợ nên giải thoát và giúp cho sống thêm 16 năm nữa, tức là năm nay đó!”.
Sài Gòn, 3-3-2010

ĐỖ NGỌC THẠCH


GIẾT NGƯỜI TÌNH

(Hay là: VỤ  ÁN  XÁC  CHẾT  TRONG  BAO  TẢI)

Truyện ngắn ĐỖ NGỌC THẠCH

Một buổi sáng, vào khoảng Năm giờ, đường phố còn vắng tanh, người lượm ve chai, như thường lệ, đi khắp các hang cùng ngõ hẻm để “móc bọc”. Trước cửa các căn nhà, những bịch rác to nhỏ đủ các cỡ, nằm ngổn ngang, bốc mùi hôi thối. Vì miếng cơm manh áo, người lượm ve chai không quản ngại mọi khó khăn, vất vả, một tay cầm cái bao tải lớn, một tay cầm cái móc sắt, đi tới bên những bịch rác đủ các cỡ đó, móc ra những thứ rác là kim loại hoặc đồ nhựa, chẳng hạn như một hai cái lon bia, một hai chai lọ, hũ nhựa đựng dầu gội đầu, nước rửa chén bát, nước rửa bồn cầu, v.v…
Khi đến một góc rẽ của con hẻm kia, người lượm ve chai khấp khởi mừng thầm vì có cả một đống bịch rác lớn nhỏ, ước chừng có hơn chục cái bịch rác. Thấy một bao tải lớn căng phồng nằm ở sát chân tường, người lượm ve chai lấy cái móc sắt mổ vào đầu cái bao tải, tính lôi ra chỗ đất trống để “làm thịt”, thì bỗng chùn tay vì đầu cái móc sắt như vừa chạm phải một vật gì đó không đâm cái mũi móc sắt vào được? Người lượm ve chai liền cúi xuống cầm lấy đầu cái bao tải kéo ra thì thấy rất nặng? Tuy nhiên, người lượm ve chai vẫn kéo được cái bao tải nặng chịch ấy ra bãi đất trống. Miệng cái bao tải được buộc chặt bằng một sợi dây dù, loại dây dù có lõi, rất tốt, người ta thường lấy để buộc vào một đầu võng, loại võng dù của bộ đội thường dùng khi ngủ rừng. Thấy sợi dây dù còn khá mới và khá dài, người lượm ve chai liền quăng sợi dây dù vào cái bao tải đựng “chiến lợi phẩm” của mình. Mở xong miệng bao tải, người lượm ve chai cầm đầu kia của bao tải kéo mạnh cho “hàng” trong bao tải tụt ra. Người lượm ve chai ngạc nhiên khi “món hàng” vừa tụt ra khỏi bao tải là một vật gì đó khá lớn được cuộn trong một tấm vải lớn, như là vải rèm cửa. Và người lượm ve chai thất kinh, rú lên một tiếng kinh hoàng khi mở tấm vải ra thì là một xác chết!
*
Mười bảy năm sau. 
Ở một vùng quê nghèo, xa xôi hẻo lánh, có hai bà cháu sống với nhau bằng nghề chở đò ngang, họ cùng ở trong một căn nhà nhỏ bên bến sông. Người cháu là một cô gái tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu, buổi sáng thì đi học ở trường Trung học Phổ thông trên phố Huyện, buổi trưa, buổi chiều và cả buổi tối thì thay bà lái đò. Người bà, tuy đã ngoài sáu mươi tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh.
Một hôm, cô cháu gái nói với bà: “Bà ơi, cháu đã đỗ vào trường Đại học Bách khoa ở Hà Nội rồi! Giấy báo đây này!”. Người bà sung sướng đến trào nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời, ôm lấy cô cháu gái, nước mắt bà chảy ướt sũng mái tóc dài như suối của đứa cháu. Cô cháu gái gỡ hai bàn tay bà ra, ngạc nhiên không hiểu tại sao bà mình lại xúc động như vậy? Hồi lâu người bà mới nói: “Bà tính khi nào cháu đỗ vào đại học thì mới nói cho cháu biết vì sao mẹ cháu đã mất tích suốt 17 năm nay! Nhưng bây giờ bà lại thấy không cần phải nói nữa!”. Cô cháu gái nắm chặt lấy hai cánh tay bà, lắc mạnh: “Sao vậy bà? Tại sao bà lại không nói?”. Người bà lau khô nước mắt rồi thong thả nói: “Oan oan tương báo, biết bao giờ mới dứt? Tốt hơn hết là cháu không cần biết vì sao mẹ cháu mất tích! Cháu đã khôn lớn nên người, mẹ cháu ở đâu đó hẳn sẽ rất mãn nguyện, như thế là tốt rồi! Còn nếu cháu vì chuyện mẹ mất tích mà ảnh hưởng xấu đến chuyện học tập thì không được!”. Cô cháu gái im lặng không nói gì. Tuy cô không hỏi bà nhiều về chuyện mẹ mất tích đã 17 năm, từ khi cô mới ba tháng tuổi, nhưng lúc nào cô cũng nghĩ về mẹ và cô đã tự nhủ phải tìm bằng được người mẹ mất tích của mình! Bây giờ cô không muốn năn nỉ bà nói nữa mà âm thầm tự hứa khi nào về Hà Nội học, sẽ tìm ra câu chuyện mất tích bí ẩn của mẹ mình suốt 17 năm qua! 
Người bà thấy cô cháu gái không hỏi gì nữa thì lo lắng chứ không phải là yên tâm: con bé không nói gì không có nghĩa là nó sẽ nghe theo lời bà nó, mà nó đang âm thầm toan tính làm gì đó? Thực ra, bà cũng không có gì để nói với đứa cháu gái ngoài chi tiết: Sau khi sinh con được ba tháng thì mẹ nó, tức con gái bà, nói là về Hà Nội để tìm bố đứa bé, đang học ở một trường Đại học và sắp ra trường. Còn người con trai mà con gái bà đã chót trao thân cho nó, học ở trường nào thì bà cũng không thấy con gái bà nói! Không biết sự việc diễn ra như thế nào, nhưng bà đã suy đoán: người con trai kia chắc chắn là đã có mối tình khác và khi con gái bà xuất hiện thì chỉ có hai khả năng: 1/ con gái bà vì quá thất vọng, đau khổ đã làm chuyện dại dột là tự tử! 2/ nhưng một người mẹ mới sinh con ba tháng không thể bỏ con lại mà quyên sinh như thế, vì vậy khả năng thứ hai là con gái bà bị người con trai phụ bạc kia hãm hại rồi mất xác ở đâu đó! Bà vẫn nghiêng về khả năng thứ hai và dự tính khi cháu gái bà khôn lớn, bà sẽ bảo nó phải tìm cho ra kẻ phụ tình kia và phải trừng phạt thích đáng để rửa hận cho mẹ nó, tức con gái bà! Nhưng mấy năm nay, thấy cháu gái học hành giỏi giang, rất có khả năng đỗ vào đại học nên bà muốn nó quên chuyện ân oán của đời trước kia đi, bởi vướng vào đó thì sẽ khổ suốt đời!... Thấy cháu im lặng không nói gì, người bà cũng không muốn hỏi nó đang nghĩ gì, bởi bà luôn nhớ tới câu: người tính không bằng Trời tính, cứ để ông Trời định đoạt! Việc bà phải làm ngay bây giờ là gom góp, vay mượn cho nó một số tiền để nó về Hà Nội nhập học! 
*
Cô cháu gái từ khi về Hà Nội mới được bạn bè gọi đến cái tên Chanh, do lúc mẹ cô có thai cô rất nghiện ăn chanh nên người bà khi làm giấy khai sinh cho cháu đã đặt tên cô là Chanh. Song, cô gái tên Chanh đó lại cho rằng cô có tên Chanh là do mẹ cô rất thích câu thơ “Hoa chanh nở giữa vườn chanh” của thi sĩ Nguyễn Bính. Mỗi khi đứng ở vườn chanh, cô lại nhớ đến mẹ, và khi lẩm nhẩm đọc câu thơ “Hoa chanh nở giữa vườn chanh” là cô lại thấy mẹ cô hiện ra, nhìn cô âu yếm rồi trào lệ! Khi ấy, cô nhào tới muốn ôm chầm lấy mẹ thì mẹ cô lại biến mất! Có một đặc điểm của cô gái tên Chanh này là ngày nào cô cũng gội đầu bằng một quả chanh. Vì vậy, khi thấy mùi chanh thoang thoảng là y như rằng cô Chanh xuất hiện! 
Cô bé Chanh học ở Khoa Hóa. Đó là do cô xin được học ở khoa này, bởi cô nghĩ, từ ngàn xưa, những vụ án giết người bí ẩn đều dùng đến các loại thuốc độc. Vì thế, học ở khoa Hóa, cô sẽ có điều kiện hiểu biết kỹ càng các loại độc dược, từ cách pha chế đến tính năng của chúng. Và cô còn nghĩ, nếu như “Hung thủ” phát hiện ra cô đang đi truy tìm tung tích của chúng thì chính cô sẽ bị chúng dùng độc dược sát hại trước tiên!
Ở Ký túc xá được ba ngày, cô bé Chanh mới tính tranh thủ đi quan sát phố phường và ra Bưu điện gửi thư về cho bà ngoại, báo tin việc nhập học đã ổn định, không có khó khăn trở ngại gì, chỉ có mỗi chuyện là chiều chiều, ngồi nhìn phố phường lấp lánh ánh điện, cô lại nhớ bà, nhớ bến đò hoang vắng giờ chỉ có mình bà ở đó!...Khi trời đã tối hẳn, Chanh mới về đến cổng Ký túc xá. Cô thấy mỏi chân, khát nước đến đắng cả miệng, liền đi vào một quán nước vắng người ven đường. Khi Chanh ngồi xuống dãy ghế, vừa nói bà chủ quán cho một cốc nước chanh thì thấy bà chủ quán cứ trố mắt mà nhìn mình không chớp! Thấy lạ, Chanh hỏi: “Sao bà cứ nhìn cháu chòng chọc thế? Có vấn đề gì không?”. Bà chủ quán trút ra một hơi thở mạnh, nói nhanh: “Tôi không thể nhầm được! Cô rất giống một cô gái mà tôi đã nhìn thấy 17 năm trước: cũng vào giờ này, cô gái ấy giống cô như hai giọt nước, đã vào quán tôi và cũng gọi một cốc nước chanh!”. Chanh giật mình thoáng nghĩ: thế thì đúng là mẹ mình đã tới đây rồi! Bà ngoại bảo mình rất giống mẹ, cũng chỉ thích uống nước chanh khi khát nước! Chanh liền hỏi bà chủ quán: “Rồi sau đó thì sao? Cô gái ấy đã ngồi uống nước chanh ở đây, rồi đi đâu, bà có gặp lại lần nào nữa không?”. Bà chủ quán thở mạnh rồi thong thả nói: “Cô gái ấy như là rất vội vàng, uống nước xong thì đi ngay, không kịp chờ tôi trả lại tiền thừa mà còn nói, cứ để đấy còn tới uống nước nữa, nước ở đây ngon lắm! Nhưng, cô gái ấy đã không trở lại nữa!...Còn cô, cô là thế nào với cô gái ấy, sao giống nhau thế? Lúc mới nhìn thấy cô, tôi cứ tưởng là bóng ma của cô gái kia cơ chứ!”. Chanh giật mình, nói nhanh: “Bóng ma? Nếu vậy thì mẹ tôi, tức cô gái giống tôi mà bà đã gặp 17 năm trước đã chết!”. 
Chanh nghĩ mãi khi rời khỏi quán nước: như vậy là điểm xuất phát đã có nhưng sao mẹ ta không để lại dấu vết gì? Tuy nhiên, manh mối đã hé mở: người đàn ông phụ tình kia năm ấy đã từng học ở đây, sống ở đây! Không khó khăn gì, chỉ ba ngày sau, Chanh đã tìm ra người tình phụ bạc của mẹ mình 17 năm trước đã từng học ở Khoa Hóa này. Song, khi cần thông tin về những sinh viên sau khi đã tốt nghiệp năm đó được phân công công tác về những đâu thì không ai biết được rõ ràng mà chỉ có địa chỉ của vài người được giữ ở lại làm nhiệm vụ giảng dạy ở khoa mà thôi. Đến hỏi những người này thì không ai biết gì cả! Manh mối vừa hé mở đã vội khép lại kín mít! 
Quá thất vọng, Chanh thường đi lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm của thành phố và vào một buổi tối, ở một con hẻm vắng, cô bé Chanh đã gặp sự cố!
*
Trở lại chuyện người lượm ve chai vào một buổi sáng 17 năm trước. Khi người lượm ve chai kéo cái bao tải cho món “hàng” trong bao tải tụt ra thì thấy một vật gì đó được cuộn trong một tấm vải lớn. Người lượm ve chai khấp khởi mừng thầm vì nghĩ sẽ “trúng mánh” thì kinh hoàng té ngửa khi giở tấm vải ra thì là một xác người! Song, chỉ sau ba phút hoàn hồn, người lượm ve chai lại chuyển sang một trạng thái khác, đối ngược với sợ hãi là vui sướng tột độ bởi cái xác người đó chưa phải là xác chết mà còn nóng hổi, và điều đặc biệt đến không thể tin nổi là cái xác người đó lại là một cô gái còn rất trẻ và cực kỳ xinh đẹp. Cô gái toàn thân toát lên màu trắng kỳ ảo, huyền hoặc đến lạ lùng và một vẻ quyến rũ không thể cưỡng nổi! Và thế là, như có một sự điều khiển bí ẩn, người lượm ve chai, - chỉ là một cậu bé mười sáu tuổi -, liền cuộn cô gái – cái xác nóng hổi -, ấy lại và vác lên vai, chạy một mạch về nhà! 
Chỉ sau một ngày một đêm hôn mê, cô gái ấy – cái xác nóng hổi -, đã hoàn toàn hồi tỉnh, song cô gái không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra! Cậu bé lượm ve chai 16 tuổi đó tên là Quảng, cùng với người mẹ đã hơn năm mươi tuổi, đang ở thuê trong một căn nhà nhỏ tại một con hẻm nhỏ và cùng làm công việc lượm ve chai kiếm sống. Người mẹ đồng ý cho cậu con trai cưới cô gái mất trí nhớ làm vợ…Từ khi có cô gái mất trí nhớ sống với hai mẹ con, cuộc sống của cái gia đình “ngoài rìa xã hội” này ngày một khấm khá. Chỉ sau năm năm, cậu bé móc bọc đã trở thành một ông chủ thầu rác giàu có ngang ngửa với các đại gia chuyên ngành khác ở thành phố! Và khi trở thành “đệ nhất phu nhân” của ông chủ thầu rác trẻ tuổi thì “cô gái mất trí nhớ” đã như là người lột xác mà trở thành một nhà kinh doanh rác thải tài ba! 
*
Trở lại sự cố mà cô bé Chanh đã gặp phải ở một con hẻm vắng, vào một buổi tối. Khi Chanh đang như người mộng du lạc vào một con hẻm ngoằn ngoèo như ruột lợn thì cô gặp phải một nhóm ba thằng bé choai choai - là dân móc bọc vừa xong chuyện làm ăn, đang hí hửng rủ nhau đi ăn nhậu.
Vừa nhìn thấy Chanh đang lững thững vừa đi vừa ngó nghiêng như người lạc đường, một thằng nói: “Nhìn kìa, có một con bò lạc! Bắt ngay!”. Thằng thứ hai bước nhanh lên, chỉ còn cách Chanh bốn bước chân thì reo lên: “Tiên nữ giáng trần!”. Thằng thứ ba nghe thấy thế thì vội mở cái bao tải còn cầm trên tay, chụp ngay vào đầu Chanh. Đồng thời với cái bao tải chụp lên đầu, Chanh bị hai thằng kia ôm chặt lấy người và cố vật ngã cô xuống đất! Chanh thấy tối tăm mặt mũi và ngất xỉu khi bị xô lăn kềnh xuống đất. Ba thằng móc bọc liền hè nhau kéo Chanh vào một cái ngách nhỏ. Khi cái bao tải được kéo ra khỏi đầu thì quần áo Chanh cũng đã bị chúng lột ra từ bao giờ. Cô bừng tỉnh nhận ra cảnh ngộ của mình và hét to một tiếng thì bỗng thấy cả ba thằng cùng bỏ cô ra và nói líu ríu: “Phu nhân Đại ca Chủ thầu Rác!...Bắt nhầm Phu nhân rồi!”. Sau đó cả ba thằng cùng bỏ chạy, mất hút trong con hẻm ngoằn ngoèo! 
Chanh vừa mặc xong quần áo và tỉnh táo trở lại thì một nhóm người khác xuất hiện. Lần này là một chàng trai trẻ nhưng có dáng ông chủ và ba người đi xung quanh. Vừa nhìn thấy Chanh, cả ba người kia cùng nói: “Bà Chủ?! Sao Bà Chủ lại ở đây?”. Còn người thanh niên có dáng dấp ông chủ thì đứng sững, nhìn Chanh chằm chằm và nói ấp úng: “Giống hệt Bà Chủ! …Chẳng lẽ…lại có người giống Bà Chủ như thế?”… 
Thì ra người thanh niên có dáng ông chủ kia chính là ông chủ thầu rác có vợ là cô gái mất trí nhớ nhặt được ở một đống rác 17 năm trước! Sau khi nói sơ qua sự tình, ông chủ thầu rác mời Chanh về nhà mình thì quả nhiên Chanh và Bà Chủ giống nhau đến không thể phân biệt được nếu không nhìn kỹ để nhận ra tuổi tác của hai người! Khi vừa nhìn thấy Bà Chủ thầu rác, Chanh biết ngay đó chính là người mẹ đã mất tích 17 năm trước của mình. Nhưng Bà Chủ thầu rác thì cứ như là lần đầu tiên mới gặp Chanh và không hề có một thoáng ý niệm về một vùng quê có con đò, bến sông, một người mẹ và một đứa con gái mới ba tháng tuổi là Chanh bây giờ!  
Ngay ngày hôm sau, Chanh đã về bến sông quê đón bà ngoại lên để gặp lại con gái, nhưng cũng không có kết quả gì! Sau khi suy nghĩ nát nước, bà Ngoại Chanh mới nói với Chàng Rể - ông Chủ thầu Rác: “Tại sao 17 năm chung sống mà không sinh đẻ được? Con hãy tìm mọi cách để vợ con sinh đẻ! Chỉ có tới khi được làm mẹ lần nữa, vợ con mới có thể phục hồi trí nhớ!”. Nghe bà Ngoại Chanh nói vậy, ai cũng cho là đúng nhưng Chanh lại thoáng nghĩ: nếu mẹ Chanh mà sinh con lần nữa, người sẽ nhớ lại chuyện mình bị phụ bạc rồi bị hại suýt chết thì sao? Thực ra, Chanh cũng đã nghĩ: nếu cô tìm được người bố phụ tình, cô cũng không biết phải xử lý thế nào?
Sài Gòn, tháng 4-2010
Đỗ Ngọc Thạch

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét