CHỊ EM SINH BA & Người chép sử
CHỊ EM SINH BA
Ông Trung Dũng đã là cán bộ giảng dạy ở một trường đại học
nhưng sau khi bọn Mỹ đánh bom B52 xuống Hà Nội thì có đợt tuyển quân rất
lớn, ông Dũng nhập ngũ vào
đợt đó. Ông Dũng tuy đã gần ba mươi tuổi nhưng vẫn chưa lấy vợ
vì hai lý do : phụng dưỡng mẹ già (gần bảy mươi) và chờ lấy được cái
bằng Tiến sĩ ! Nhưng sau khi nhập ngũ, lương
cán bộ giảng dạy bị thay bằng phụ cấp của anh binh nhì, khiến
cho cuộc sống của người mẹ già gặp khó khăn. Mẹ ông Dũng nói :
- Đất nước có chiến tranh, làm trai không thể không cầm súng
ra trận, bất kể ai ! Con cứ yên tâm đi chiến đấu bảo vệ Tổ quốc, không
phải lo gì cho mẹ cả ! Mẹ sống ngần
này cũng là đủ rồi, nếu bố con gọi mẹ đi thì cứ để mẹ đi !
Ông Dũng nghe mẹ nói vậy nhưng ông hiểu mẹ lúc nào cũng muốn
ông cưới vợ để bà có cháu bế, có điều bà cụ nói quá nhiều mà không kết
quả gì nên giả lơ đi mà thôi. Điều đó vào
thời điểm này thì thật là cần thiết, vì vợ ông sẽ chăm sóc bà
cụ thay cho ông . Nghĩ vậy, ông Dũng nói với mẹ :
- Mẹ ơi, nếu con để mẹ ở nhà thui thủi một mình thì chẳng phải
là bất hiếu lắm sao ? Bây giờ thì con thấy mẹ bảo con phải lấy vợ là
rất đúng . Con muốn lấy vợ để vợ con ở nhà chăm sóc
mẹ và đẻ vài đứa con cho mẹ có cháu bồng bế !
Bà mẹ nghe nói vậy thì mừng lắm, gọi điện thoại cho ông em
trai đang làm việc ở Viện nghiên cứu Đông Y, bảo đến gặp bà gấp để bàn
chuyện lấy vợ cho thằng Dũng . Về
chuyện lấy vợ cho ông Dũng , bà mẹ và ông cậu đã bàn tính với
nhau từ rất lâu nhưng không sao thuyết phục được ông Dũng nghe theo . Cô
dâu mà ông cậu đã chọn cho ông Dũng tên là
Sơn, Sơn ở đây phải đọc là San, có nghĩa là ba, vì cô là con
gái thứ ba trong một gia đình có bốn chị em toàn là gái. Cô Sơn đã hai
mươi sáu tuổi, hiện đang là lương y trung cấp của
Viện Đông Y. Cô dâu hai mươi sáu tuổi, không còn trẻ nữa,
nhưng thực ra cô đã là cô dâu từ lúc hai mươi tuổi, tức chị em bà mẹ và
ông cậu đã chọn cô cho ông Dũng từ sáu năm
trước, lúc ông Dũng mới tốt nghiệp đại học ! Cô Sơn tuy không
có vóc dáng theo tiêu chuẩn của các người mẫu, hoa hậu nhưng với các nhà
chiêm tinh, tướng số thì không chê vào đâu
được : cô Sơn có tướng cách đặc biệt quý hiếm của người đàn bà
Vượng phu ích tử : xung quanh lườn, da thịt nổi lên đều đặn như một cái đai buộc quanh bụng, còn gọi
là “Ngọc đới yêu vi”. Suốt
sáu năm qua, ông cậu vẫn tìm đủ mọi cách để “giữ phần” cho đứa cháu của
mình vì ông rất am hiểu tướng số, rất
hiểu những người ham đọc sách, ham làm việc, nghiên cứu khoa
học như cháu ông thì phải chọn người vợ như thế nào ! Ngoài cái “Ngọc đới yêu vi”,
cô Sơn còn
có dáng người đậm đà, khỏe mạnh, đôi nhũ hoa nở căng, cân đối
và có cả nốt ruồi son, cực quý ! Đám cưới được cử hành ngay, và tuần
trăng mật phải dồn lại trong có đúng ba ngày
phép (đó là các sĩ quan của trại huấn luyện tân binh rất linh
hoạt đối với ông Dũng). Bảy ngày dồn lại ba ngày, đương nhiên cường độ
làm việc cũng phải tăng lên ! Để cho chắc ăn, bà mẹ và
ông cậu quyết định khóa cửa nhốt cô dâu và chú rể từ lúc động
phòng cho đến hết ba ngày phép ! Bà mẹ ngồi cầu Trời khấn Phật đúng ba
ngày ! Bà khấn cầu rất thành tâm, bà khấn
rằng : “Xin Phật Tổ Như Lai quyền năng vô biên phù hộ độ trì
cho con trai tôi là Hoàng Trung Dũng có được kết quả mỹ mãn : vợ nó thì
sinh quý tử, nó thì tránh được mũi
tên hòn đạn nơi chiến trường ! Xin Quan âm Bồ Tát trăm tay
ngàn mắt nhón tay làm phúc, cho vợ thằng Dũng nhà tôi nó sinh đôi, sinh
ba vì lẽ ra chúng nó đã thành vợ chồng sáu năm rồi, sáu
năm ấy chắc cũng đã sinh được ba đứa con rồi ! Giờ xin Bồ Tát
bù đắp cho chúng nó !...” Trong ba ngày liền, bà mẹ cứ nói những lời cầu
khấn như thế, lẽ nào Phật Tổ Như
Lai và Quan âm Bồ Tát lại không nghe thấy ?
Quả nhiên, cả Phật Tổ Như Lai và Quan âm Bồ Tát đều nghe
thấy lời cầu khấn thành tâm của bà mẹ già hiền lành đức độ, đúng chín
tháng bảy ngày, tính từ ngày ông
Dũng ra đi, cô Sơn đã sinh ra ba đứa con rất khỏe mạnh, xinh
đẹp như ba nàng tiên, tất nhiên là sinh con gái ! Để ghi nhớ công ơn của
Phật Tổ Như Lai và Quan âm Bồ Tát, ba cô con gái được
đặt tên là San Như, San Lai và San Bồng (Bồng ở đây từ chữ Bồ
Tát mà ra, còn có nghĩa là chốn Bồng Lai – nơi ở của tiên Phật ) !
Nói về ông Dũng, trong thời gian huấn luyện tân binh, quân
lực đã xếp ông vào danh sách đào tạo tiếp ở một trường sĩ quan Trung –
Cao nước ngoài. Nhưng có một
sự nhầm lẫn đáng tiếc đã xảy ra : Có một ông tướng về hưu cũng
có con nhập ngũ trong đợt tuyển quân đó, cũng tên là Hoàng Trung Dũng
(ở nước ta, con trai được đặt
tên là Hùng , Dũng, Thắng, Việt, Nam nhiều hơn hẳn những tên
khác !), chỉ khác ở chỗ cậu con trai ông tướng về hưu kia mới là sinh
viên năm thứ nhất, vì thế ông muốn con
ông phải là một người lính thực thụ, tức là phải cầm súng ra
chiến trường như chính ông thời trai trẻ, chứ không phải là làm lính
cậu, tức chỉ mặc áo lính, còn lại đi
học ở nước ngoài ! Vì thế, ông đã gọi điện cho một ông bạn
thân ở Bộ Tổng Tham mưu, điều ngay thằng con Hoàng Trung Dũng của ông
vào một đơn vị đang chuẩn bị hành quân vào chiến
trường miền Nam ! Ông bạn ở bộ Tổng Tham mưu liền gọi điện cho
bộ phận quân lực phụ trách tuyển quân, vị quân lực lại gọi điện tới
trại huấn luyện tân binh. Đúng lúc đó, Hoàng
Trung Dũng chú rể vừa hết phép đã về tới trại huấn luyện tân
binh. Người sĩ quan phụ trách trại huấn luyện tân binh vừa nhận được
điện thoại “Cho Hoàng Trung Dũng về Bộ Tổng Tham mưu
gặp tướng X gấp” thì liền nhìn thấy Hoàng Trung Dũng chú rể
tới ! Như là một phản ứng tự nhiên của một người có tác phong quân sự
nhanh nhẹn, thần tốc, người sĩ quan phụ trách trại
huấn luyện tân binh liền nói với Hoàng Trung Dũng chú rể :
- Thánh thật ! Nói tới Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện ! Bộ
Tổng Tham mưu có lệnh triệu tập gấp đích danh đồng chí Hoàng Trung Dũng ,
do đích thân Tướng X ra lệnh !
Vậy đồng chí hãy đến bộ Tổng Tham mưu ngay, xin gặp Thiếu Tá
Quân là trợ lý của Tướng X ! Chắc là có nhiệm vụ đặc biệt, đồng chí hãy
đi ngay !
Hoàng Trung Dũng chú rể liền đi ngay, nhưng khi đến Bộ Tổng
Tham mưu thì Tướng X lại bận việc, không gặp Hoàng Trung Dũng được mà
bảo người sĩ quan trợ lý là Thiếu Tá Quân
đưa Hoàng Trung Dũng đến ngay đơn vị bộ binh đang chuẩn bị
hành quân vào Nam, giao Hoàng Trung Dũng cho Tướng Y là Tư lệnh trưởng
đơn vị đó ! Thế là chỉ sau hai tiếng đồng hồ từ lúc
Hoàng Trung Dũng chú rể xa vợ, xa mẹ, ông đã nhập vào một đơn
vị bộ binh hành quân thần tốc vào chiến trường!... Cuộc hành quân thần
tốc đó đưa ông Dũng vào trung tâm của chiến
dịch Hồ Chí Minh lịch sử sau đó, nhưng khi đơn vị ông đến cửa
ngõ Sài Gòn thì ông đã hi sinh anh dũng, như đúng tên gọi của ông . Lúc
đó, tức ngày 27-4-1975, ba cô con gái của ông
Dũng vừa tròn hai tuổi !...
* * *
Sau này, khi ba cô con gái đã lớn, bà Sơn thường nói với
chúng rằng : “Mẹ và bố các con chỉ sống vợ chồng với nhau được đúng ba
ngày nhưng tình nghĩa rất sâu nặng, duyên số đã
có từ kiếp trước ! Việc bố các con bị điều động nhầm vào chiến
trường rồi hi sinh, đó là sự nhầm lẫn khó tránh khỏi của Thần hộ mệnh,
ai cũng có lúc nhầm lẫn, sơ sẩy, dù là Thần tiên,
Phật Tổ đi nữa ! Bù lại, bố con đã được đề nghị tuyên
dương Anh hùng quân đội, đó là một niềm vinh dự rất lớn mà ít người có
được ! Đến đời các con chắc chắn sẽ hanh thông may mắn hơn
đời bố, mẹ ! Tuy thế, cũng phải có dự liệu trước, nhất là
chuyện chồng con, rút kinh nghiệm, chuyện chồng con phải giải quyết đầu
tiên, đến tuổi qui định là cưới chồng ngay !
Khi nghe bà mẹ nói vậy, cả ba cô con gái cùng cười rồi đồng thanh nói to :
- Chúng con không lấy chồng ! Chúng con muốn ở với mẹ suốt đời !
Khi ba chị em tròn mười tám, cũng là lúc sắc đẹp tuổi xuân
của ba cô rực rỡ nhất. Vóc dáng của ba cô có nhiều nét giống mẹ, cũng
có quý tướng “Ngọc đới
yêu vi”, nhưng sắc đẹp thì vượt trội khác thường . Vẻ đẹp của ba cô là vẻ đẹp của Thúy Vân trong Truyện Kiều : “Khuôn trang đầy đặn nét
ngài nở nang / Hoa cười ngọc thốt đoan trang / Mây thua nước tóc tuyết nhường màu da”. Biết bao văn nhân, tài tử, có cả quan chức,
doanh nhân ngấp nghé ba chị em ! Bà mẹ thấy vậy thì nói với các con :
- Bây giờ các con đều đã vào đại học, chuyện học hành không
thể xem nhẹ, nhưng nếu không dứt điểm chuyện chồng con thì sẽ hỏng cả
hai !
Cả ba cô con gái cùng nói :
- Ý mẹ là thế nào ? Cùng một lúc tiến hành cả hai à ?
Người mẹ cười :
- Thế là các con hiểu đúng ý mẹ rồi đó ! Lấy chồng xong thì việc học hành sẽ tốt hơn ! Các con phải nhớ câu “Thuận vợ thuận chồng biển Đông tát
cạn” ! Có chồng hỗ trợ việc gì cũng xong !
Cô chị cả San Như nói :
- Lỡ chồng nó bắt đẻ hoài thì học sao được nữa ?
Cô thứ hai nói tiếp:
- Như thế thì chồng của chúng con phải có ít nhất ba tiêu
chuẩn : Trình độ từ đại học trở lên, hình thức phải là một trang nam
nhi khôi ngô, tuấn tú và hạnh kiểm, đạo đức phải đạt
điểm mười ! Trời ơi, thời buổi này kiếm đâu ra một người trai
chưa vợ như vậy, mà ba chị em chúng con thì cần phải có ba người !
San Lai vừa dứt lời thì San Bồng nói như có ý kết thúc :
- Vậy là cuối cùng chúng con sẽ chỉ ở với mẹ được thôi !...-
Người mẹ nhìn ba chị em chúng nó ôm nhau mà cười muốn vỡ nhà, ngoài
miệng bà nói muốn chúng nó lấy chồng sớm đi
nhưng nhiều lúc bà tự hỏi : Khi cả ba đứa cùng đi về nhà chồng
thì bà sẽ chịu sao nổi sự cô đơn của người đàn bà đã ở vậy nuôi con
mười tám năm trời ! Song nghĩ đến cái cảnh đã lấy
chồng muộn lại chỉ được sống cảnh vợ chồng đúng ba ngày của
mình, bà lại củng cố quyết tâm cho chúng nó lấy chồng ngay trong năm thứ
nhất của sáu năm học đại học (cả ba cô con gái
bà Sơn đều học trường Y ).
Lại nói về ba chị em San Như, San Lai và San Bồng. Ba chị
em có ngoại hình giống nhau đến từng tiểu tiết và tư tưởng, tình cảm nói
chung cũng rất giống nhau nhưng
những cái gọi là “tự do cá nhân”, “sở thích riêng tư” thì lại
rất khác biệt. Chẳng hạn khi ăn cơm, cô chị cả dứt khoát phải
có canh, nếu không nấu canh cô lấy nước uống chan
vào cơm ; còn cô thứ hai dứt khoát phải có nước chấm bằng nước
mắm có chanh, ớt, tỏi đầy đủ, nếu không có nước chấm như thế, cô không
ăn nổi một bát cơm ; cô em út lại khác hẳn hai cô chị,
ở bữa cơm chính, cô chỉ đụng đũa mỗi thứ một lần, cơm cũng chỉ
một bát, nhưng lúc ăn “tráng miệng” thì mới lúc cô làm việc thực sự :
chục quả chuối, ba quả táo to, một hũ sữa
chua, một cái bánh bông lan loại sinh nhật, vài thanh sôcôla
và một li sữa cũng chưa làm cô vừa bụng ! Ba cô ba sở thích riêng đó
cộng với điểm chung giống nhau là cả ba cô đều ăn rất
khỏe đã khiến cho bà mẹ khá vất vả khi phải một mình nuôi con
! May mà bà Sơn “mát tay” nhất nhì Viện Đông Y, phàm những ca bệnh nan
y, khó chữa từ tứ xứ tìm về, bà đều chữa khỏi
hoặc thuyên giảm rất nhiều. Vì thế, bệnh nhân của bà ơn bà như
Bồ Tát, thành tâm dâng lễ tạ ơn rất nhiều, có người đã khỏi bệnh đến
hơn chục năm, dù ở rất xa, hàng năm nếu có dịp đều
đến nhà bà dâng lễ tạ ơn. Thấy bà nhân từ, phúc hậu và không
hề tính toán tiền nong, có tới mười đại gia hùn tiền xây nhà cho bà, một
căn nhà hai lầu có sân, vườn rất đẹp !...Vì thế, có thể
nói cuộc sống kinh tế của ba chị em khá sung túc. Lại nhờ có
được di truyền thông minh, học giỏi của người bố, cả ba chị em đều học
rất giỏi, chia nhau vị trí nhất, nhì , ba trong
lớp và vào đại học cũng vậy !
Trong khi bà mẹ cố công tìm kiếm người ưng ý để gả chồng
cho ba cô con gái thì ba cô dường như không hề để tâm đến chuyện chồng
con ! Dường như ba cô con gái thừa
hưởng hầu hết những đức tính tốt đẹp của người bố : hiếu thảo,
hiếu học. Mặc dù mẹ các cô chưa tới năm mươi tuổi nhưng cả ba cô đều lo
chăm sóc mẹ rất tận tình, chu đáo : các cô chia nhau
đưa đón mẹ đi làm ở Viện Đông Y, làm hết những công việc
nội trợ, thậm chí thấy mẹ hơi nhức đầu, sổ mũi là xúm vào thuốc men…Còn
việc học, ngoài việc
học rất tốt chương trình của trường Y, các cô còn học thêm hai
ngoại ngữ, tin học, võ thuật…
Ngoài những cái chung đó, ba cô gái, mỗi cô có một biệt tài
riêng ở mức hơn hẳn người bình thường. Cô chị cả San Như có biệt tài xem
bệnh: chỉ cần nhìn sắc diện và bắt mạch
một người nào đó, cô chẩn đoán tình trạng bệnh lý một cách
chính xác khiến cho mẹ cô và nhiều danh y cao niên phải thán phục hết
sức! Cô thứ hai San Lai thì có sức khỏe phi thường: lúc ba
tuổi cô đã có sức bóp nát quả cam như người anh hùng thiếu
niên Trần Quốc Toản thời Nhà Trần, lên mười tuổi cô đã có sức mạnh bạt
sơn cử đỉnh của Hạng Võ thời Hán Sở tranh hùng bên Tàu! Còn
cô em út Sơn Bồng có khả năng ngoại cảm kỳ lạ: năm lên sáu
tuổi, tức năm l979, ở Hà Nội mà cô đã mô tả cuộc chiến tranh biên giới
khá chính xác trước khi nó xảy ra đúng một tháng (song
chẳng ai tin nổi điều này ngoài mẹ cô và hai người chị em sinh
ba). Đặc biệt, cô có con mắt xanh giống như nhân vật Nguyễn Tịch ở Trung Quốc vào đời Tấn:
khi tiếp khách, hễ vui vẻ, thiện cảm với ai thì nhìn thẳng lộ ra đôi tròng đen và cặp mắt xanh,
còn hễ khinh bỉ, giận dữ ai thì nghiêng ngó trợn ngược để lộ ra hai
tròng
trắng! Vì thế, mẹ cô và hai người chị em chỉ cần nhìn vào mắt
cô là biết người khách tốt hay xấu, thân tình hay lừa đảo!...
* * *
Mặc dù ba chị em San Như, San Lai và San Bồng không hề tơ
tưởng đến chuyện chồng con và bà mẹ cũng không tìm được người ưng ý,
chuyện tình duyên không phải vì thế mà sóng
yên biển lặng . Ngược lại, chuyện tình duyên của chị
em sinh ba này lại đầy sóng gió bởi “cây muốn
lặng nhưng gió chẳng đừng” !...
Có một nhân vật VIP, mà khởi đầu sự nghiệp quan chức bằng
chức Xã trưởng, nên mặc dù đã kinh qua lãnh đạo cấp huyện, cấp tỉnh rồi
lên Trung ương tới
hàm Thứ trưởng, giới quan chức vẫn gọi ông VIP này bằng cái
tên “thân mật” : ông Xã trưởng . Bản tính con người khó thay đổi,
vì thế, dù đã là quan
chức cấp cao ở Trung ương, ông Xã trưởng vẫn giữ nguyên tác
phong sinh hoạt thời còn làm Xã trưởng . Chẳng hạn, giữa cuộc họp dù
long trọng cỡ nào, ông cũng
lấy ống điếu thuốc lào ra rít sòng sọc rồi ngửa mặt nhả khói
bay vô tư khiến nhiều vị quan khách ho sặc sụa ! Chưa hết, ông còn
có tật khạc nhổ tùy tiện khiến cho nhiều người vô ý té ngã vì
dẵm đạp lên bãi khạc nhổ của ông ! Không ít người kêu ca, phàn nàn về
tác phong sinh hoạt của ông Xã trưởng ,
cấp trên của ông cũng đã “chỉnh đốn tác phong” ông nhiều lần,
nhưng sau những câu “vâng, vâng, dạ dạ, em xin sửa chữa” thì ông vẫn
chứng nào tật ấy, tức vẫn là ông Xã Trưởng
! Chẳng lẽ cách chức, cho nghỉ hưu non chỉ vì những “tật
xấu” ấy ? Cũng có lúc, cấp trên của ông muốn trừng trị thẳng tay nhưng
không
hiểu sao, vào những lúc đó, ông đều đang giữ nhiệm vụ đặc biệt
quan trọng : phụ trách công tác thanh tra, chống tham nhũng ! Mà tội
tham nhũng mới cần ra
tay mạnh mẽ chứ mấy cái tật xấu của ông Xã trưởng chưa là gì !
Song, trong giới quan chức ít người biết một cái tật xấu rất Xã Trưởng của
ông Xã Trưởng, đó là ham mê tửu sắc. Thông thường, đã là đàn
ông, khi nhìn thấy gái đẹp ai mà chẳng thích. Nhưng ông Xã
Trưởng không chỉ dừng ở mức độ ngắm nhìn rồi trầm trồ khen đẹp, rồi nuốt
nước miếng, rồi ao ước hão…mà ông
nghĩ ngay kế sách để chiếm đoạt bằng được người đẹp ! Từ thời
ông còn làm Xã trưởng , ông đã chiếm đoạt không ít người đẹp và không
hiểu sao chẳng có ai kiện cáo ông về chuyện này
? Nếu có ai gặng hỏi người vợ nhà quê của ông (làm vợ ông từ
lúc ông mới mười lăm tuổi và sau này, khi ông lên làm việc ở Trung ương,
bà vẫn ở nơi lũy tre xanh) thì sẽ được bà trả lời
sau nụ cười tủm tỉm : “Khi nào ông ấy làm tới chức “Công công
Đại tổng quản” thì tôi sẽ nói tại sao không có cô gái nào kiện cáo ông
ấy, thậm chí còn thích ông ấy, bám theo ông ấy hoài
!” . Chuyện về ông Xã Trưởng, nếu Vũ Trọng Phụng sống lại, hẳn
người đọc sẽ có được cuốn tiểu thuyết hoạt kê rất hay, có thể vượt qua
cả Giông tố, Số
đỏ ! Nhưng rõ ràng là điều đó không xảy ra ! Ở cái truyện
ngắn này chỉ nói đến ông có hơn một ngàn chữ vì có liên quan tới chị em
sinh ba. Đầu đuôi câu chuyện như sau.
Thông thường , sau mỗi lần làm việc căng thẳng , ông Xã
Trưởng thường đi tản bộ tới Viện Đông Y để xoa bóp, day huyệt, châm cứu.
Không hiểu sao, cơ thể ông rất
thích hợp với cách chữa bệnh không cần thuốc này, riết thành
thói quen, thiếu nó là không chịu được ! Thường là đích thân Viện phó
làm việc với ông, vì ông đã cứu Viện phó thoát khỏi
vụ án lớn cỡ “chu di tam tộc” ! Nhưng hôm đó, Viện phó lại
đang bận làm việc với một nhân vật VIP khét tiếng khác, nên ông Xã
Trưởng đành phải nhường . Viện Phó
chợt nghĩ tới bà Sơn, liền nói :
- Báo cáo anh, hôm nay để em giới thiệu với anh một Lương y cũng rất cao thủ, chắc chắn là sẽ làm anh hài lòng !
Và quả nhiên khi bà Sơn tác nghiệp, ông Xã Trưởng không những
rất hài lòng mà còn rất động lòng ái mộ ! Trong khi bà Sơn tác nghiệp,
ông Xã Trưởng quan sát rất kỹ từng chi tiết
trên người bà Sơn : mới nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng
càng nhìn càng thấy cuốn hút. Rồi sóng tình trong ông Xã Trưởng nhanh
chóng dâng cao, ông vòng tay qua eo bà Sơn tính kéo
bà xuống giường ! Khi tay ông Xã Trưởng vừa chạm vào eo bà
Sơn, ông bỗng giật mình kinh ngạc khi có cảm giác như có một con trăn
đang quấn quanh bụng bà Sơn ! Đúng lúc đó, trong khi
ông Xã Trưởng chưa hết bàng hoàng thì bà Sơn gỡ tay ông ra và
đi nhanh ra ngoài ! Hai phút sau, ông Xã Trưởng mới bình tĩnh lại và gọi
điện thoại cho ông Viện phó. Viện phó tới ngay, nghe
xong câu chuyện thì cười ngặt nghẽo một hồi rồi nói nhỏ, vừa
cho ông Xã Trưởng đủ nghe :
- Ông anh gặp may lớn rồi ! Bà Sơn này có tướng cách cực quý, vượng phu ích tử, rất hiếm ! Cái “con trăn” mà anh rờ thấy đó là một giải thịt nổi lên
quanh eo bụng mà các thầy tướng gọi là “Ngọc đới yêu vi”,
có nghĩa là “Cái đai ngọc xung quanh eo bụng”, chủ về ấn tướng đại quý
! Ở Trung Quốc, người ta
còn truyền tụng câu chuyện về người có cái đai ngọc ấy tên là
Âu A Muội, nhà rất nghèo túng , ở với mẹ nơi làng quê hẻo lánh thuộc
tỉnh Quảng Đông . Có nhà nho tên là Hà Nghiêu
Luân, thi mãi không đỗ đạt gì, đã chán nản chuyện công danh .
Sau được một vị thầy tướng chỉ lối đưa đường cho tới cưới nàng Âu A
Muội, tức thì kỳ thi sau đó họ Hà đỗ thủ khoa,
rồi theo Tăng Quốc Phiên dẹp loạn Thái Bình Thiên Quốc, được
phong tới chức Tướng quân. Bà vợ thì sinh được ba con trai, về sau đều
thi đỗ Tiến sĩ !...
Ông Xã Trưởng nghe nói vậy thì ngớ người, một lúc lâu mới nói được mấy câu ấp úng :
- Phải cưới nàng “Ngọc đới yêu vi” !
Và ngay lập tức, một “kế hoạch” khá tỉ mỉ đã được bàn định kỹ
càng . Ngay ngày hôm sau, ông Viện phó nói với bà Sơn đến nhà riêng của
ông Xã Trưởng để xem bệnh cho một nhân vật quan
trọng . Bà Sơn thật thà tuân lệnh ngay, về nhà nói với cô con
gái San Như đi cùng vì bà rất tin tưởng ở tài xem bệnh, bắt mạch của cô.
Hai cô em cũng muốn học thêm chút ít cách
chẩn đoán bệnh của chị và mẹ nên cũng đi theo. Thế là cả bốn
mẹ con cùng đến nhà ông Xã Trưởng .
Khi đến nhà ông Xã Trưởng , ông đang giả bệnh nằm rên hừ hừ
trên giường , ba người con trai ông đon đả đón tiếp bốn mẹ con bà Sơn.
Bà mẹ bảo Sơn Như bắt mạch. Nghe
tiếng rên, cô đã biết ngay đó không phải là tiếng rên của
người có bệnh và khi vừa chạm vào mạch của ông Xã Trưởng , cô đã biết
ngay là ông này giả bệnh ! Tại sao ông ta làm vậy ?
Cô chưa tìm được câu trả lời và vội nhìn vào mắt cô em út San
Bồng và cô giật mình khi thấy San Bồng đang ngó nghiêng trợn ngược để lộ
ra hai tròng trắng ! Cả bà Sơn và cô San Lai
cũng đã nhìn thấy hai tròng trắng trong mắt cô San Bồng , đó
là tín hiệu báo động có kẻ xấu. Linh tính của người có năng khiếu võ
thuật của San Lai còn báo cho cô biết rằng kẻ xấu
này sẽ ra tay rất tàn độc ! Quả nhiên, khi bà Sơn vừa nói
“Người này không có bệnh, chúng tôi xin cáo từ” thì ông Xã Trưởng từ
trên giường bật dậy thét lớn : “Bắt trói tất cả !”. Tức
thì, ba người con trai ông Xã Trưởng và ba người lực lưỡng nữa
chạy vào nhất tề ra tay. Nhưng ba chị em đã có chuẩn bị, San Lai dùng
miếng võ “Liên hoàn cước” khiến cả sáu
người kia tối tăm mặt mũi, còn San Như và San Bồng nhanh
chóng đưa bà Sơn thoát ra ngoài ! Ông Xã Trưởng chỉ biết trố mắt kinh
ngạc, không nói được lời nào !
Tất nhiên bố con ông Xã Trưởng chưa chịu bó tay một cách ê
chề như vậy, họ tiếp tục tìm mưu kế khác, “thua keo này
bày keo khác” là câu nói cửa
miệng của ông Xã Trưởng !...
* * *
Lại nói về ông Tướng về hưu có người con trai trùng tên với
ông Hoàng Trung Dũng, bố của ba chị em sinh ba. Ông ngày ngày theo dõi
tin tức chiến trường xem thằng
con trai có lập được công trạng gì không , vì bản thân ông
thời trai trẻ như nó, ngay trận đầu đã lập công lớn ! Ông chờ mãi mà
chẳng thấy gì, đột nhiên một hôm ông nhận được thư
của con trai gửi từ nước ngoài, nó nói đang học một lớp sĩ
quan đặc nhiệm, vào khoảng năm bảy sáu sẽ về nước ! Ông Tướng về hưu
giận quá, gọi điện ngay cho ông bạn ở Bộ Tổng Tham mưu, nhưng
ông này đang đi chiến trường. Viên sĩ quan trực ban hỏi ông có
nhắn chuyện gì cho Tướng X không thì ông hét lên : “Hỏi ngay ông X cho
tôi rằng tại sao thằng
Hoàng Trung Dũng con tôi không đi chiến đấu ở chiến trường mà
lại đi học nước ngoài ?” Viên sĩ quan trực ban là bạn thân của Thiếu Tá
Quân trợ lý của tướng X nên có biết chuyện gửi gắm
này, bèn gọi điện hỏi bên quân lực. Bên quân lực trả lời rằng
đã điều Hoàng Trung Dũng từ trại huấn luyện tân binh đến đơn vị chiến
đấu của tướng Y và đã hành quân vào chiến
trường ngay sau đó ! Người sĩ quan phụ trách tuyển quân lần
giở tập hồ sơ tuyển quân đợt đó và phì cười khi thấy có tới hơn hai mươi
cái tên là Dũng, trong đó có mười
cái tên là Hoàng Trung Dũng ! Khi ông Tướng về hưu nhận được
thông tin về sự nhầm lẫn do trùng tên, ông chỉ còn biết giậm chân kêu
Trời !...
Bẵng đi một thời gian, tới một ngày kia, ông Tướng về hưu
thấy trên báo có đăng danh sách tuyên dương Anh hùng quân đội có cái tên
Hoàng Trung Dũng, ông bàng hoàng nhìn
mãi chữ Liệt sĩ bên cạnh cái tên đó rồi gọi thằng con trai
Hoàng Trung Dũng, lúc này đang làm đội trưởng một đội đặc nhiệm :
- Người liệt sĩ Anh hùng này trùng tên với con và chuyến đi
vào chiến trường mười sáu năm về trước của người đó đáng lẽ ra là của
con !...Thời gian trôi đi, nhưng không thể bỏ qua hết
mọi chuyện ! Con hãy tìm địa chỉ gia đình người liệt sĩ này,
bố con mình phải đến gặp vợ con người liệt sĩ này !...
Chỉ sau hai ngày, Dũng đặc nhiệm đã tìm được địa chỉ, đó
chính là bốn mẹ con bà Sơn. Ông Tướng về hưu và người con là Dũng đặc
nhiệm đến ngay nhà bà Sơn và gặp cả bốn
mẹ con.Hồi lâu ông mới nói được vài câu ấp úng:
- Tôi thật không ngờ sự thể lại như vậy. Tôi muốn đền bù phần
nào sự mất mát của gia đình. Con trai tôi đây sẽ tình nguyện làm vệ sĩ
cho bà và ba cô suốt đời! Và nếu bà gặp bất cứ khó khăn,
trở ngại nào trong cuộc sống, bà cứ cho tôi biết, tôi sẽ giúp
bà giải quyết bằng mọi giá, thậm chí phải hy sinh tính mạng của bố con
tôi!...
Bà Sơn nghe nói vậy thì không nói được gì vì hình ảnh người
chồng chung sống có ba ngày ngắn ngủi lại hiện về rõ mồn một…Bà không
muốn khóc mà nước mắt cứ trào ra! …Ba cô
con gái chưa biết mặt bố nên chẳng hiểu mẹ đang nghĩ gì? Cô em
út San Bồng lộ rõ cặp mắt xanh, hai cô chị thấy vậy thì vui lắm. Cô San Lai nói:
- Vậy thì chú Dũng đặc nhiệm làm bố nuôi của chúng cháu. Bố bảo vệ con là đương nhiên rồi! Bố có việc ngay đây!
Nói rồi cô gái chạy vào buồng lấy ra ba tờ giấy. Dũng đặc
nhiệm đọc xong tức giận run cả tay, răng thì nghiến ken két:”Thật là
ngang ngược, đểu cáng! Không khác gì bọn quan lại,
địa chủ thời phong kiến!”. Ông tướng về hưu cầm lấy ba tờ giấy
từ tay người con, xem xong thì giận muốn ngạt thở, ông ngồi lặng người
không nói được lời nào! San Lai lại nói:
- Tại sao ông ta lại cho mình cái quyền bắt người khác phải
nghe theo ý mình? Chú Dũng và ông có biết cháu tức điên lên khi nhận
được những tờ giấy này không? Trời đất, bốn bố con ông ta
đòi cưới bốn me con cháu! Lại còn gửi “Tối hậu thư” nữa chứ!
Cháu muốn phóng tới cho bố con ông ta một cú đá vào mặt!..
Tất cả im lặng giây lát. Bỗng nhiên Dũng đặc nhiệm đứng phắt
dậy, moi trong túi quần ra cái điện thoại di động, ấn số rồi nói rõ
từng tiếng:”Toàn đội đặc nhiệm tập hợp!”. Ông
tướng về hưu cũng đứng dậy, moi trong túi quần ra cái điện
thoại di động và nói to:”Tướng X đó hả? Đến nhà tôi ngay có chuyện khẩn
cấp!”.
Không biết ông tướng về hưu và người con điều binh khiển
tướng thế nào để đối phó với những mưu ma chước quỷ của ông Xã trưởng,
chỉ biết rằng cuộc chiến đó đến nay vẫn chưa
chấm dứt! Ba chị em sinh ba năm l973, đến nay đã hơn ba mươi
tuổi, người me tức bà Sơn đã hơn sáu mươi tuổi, tuy không bị tổn thất gì
đáng kể nhưng thời gian cứ từng ngày, từng tháng, từng
năm lấy dần đi tuổi xuân của họ! Lúc đầu, không ai để ý đến
chuyện này, nhưng khi nghe được ông Xã trưởng tuyên bố rằng “Bố con ta
sẽ trường kỳ mai phục, Thời gian sẽ ủng
hộ chúng ta!”, thì cả hai bố con ông Tướng về hưu và bốn mẹ
con bà Sơn đều giật mình! Thời gian cứ mải miết trôi đi, hai bố con ông
Tướng về hưu vẫn chưa tìm ra được một giải pháp hữu hiệu!
Còn ba chị em sinh ba thì đang mải mê với việc bảo vệ luận án
Tiến sĩ Y khoa! Riêng bà mẹ, tức bà Sơn, ngoài thời gian chữa bệnh cứu
người, bà lại ngồi tụng kinh niệm Phật. Giống như mẹ
chồng bà trước đây, bà thành tâm cầu khấn Phật tổ Như Lai và
Quan âm Bồ Tát phù hộ cho mẹ con bà tai qua nạn khỏi, ba cô con gái của
bà nhanh chóng tìm được người chồng xứng đáng!...
* * *
Bố con ông Tướng về hưu có thực lực rất mạnh, vì ông bị
thương mà nghỉ sớm, nhưng bạn bè, đệ tử còn tại ngũ số lượng quân hàm
tướng tá rất nhiều, có mặt ở khắp các quân binh
chủng, ông chỉ hô một tiếng là họ có mặt ngay! Nhưng đây là
cuộc chiến không tuyên bố, giống như “chiến tranh lạnh” nên rất khó cho
ông điều binh khiển tướng! Vả lại, bố con ông Xã trưởng
không phải là tay vừa, gian ngoan, xảo quyệt, lắm mưu nhiều
kế, lại có “ô dù” che chắn! Vì thế bố con ông Tướng về hưu luôn ở thế bị
động, chỉ biết ngồi chờ hành động của đối phương rồi mới
“tùy cơ ứng phó”! May mà con ông, tức Dũng đặc nhiệm phản ứng
mau lẹ và cô gái San Lai võ nghệ cao cường, nếu không thì đã sa bẫy, mắc
mưu của ông Xã trưởng không chỉ một lần !...
Một hôm, nhân buổi gặp gỡ đầu xuân, ông Tướng X nói với bạn :
- Ông cứ bị động đối phó với người ta như vậy không phải là
thượng sách ! Thời còn chỉ huy đánh đông dẹp bắc, ông có như vậy đâu
? Tôi có một kế này chắc chắn sẽ thắng “nốc-ao”.
Ông hãy đứng tên thành Công ty vệ sĩ, tuyển một đội thám tử
điều tra thật giỏi, ông hãy theo dõi từng bước chân của đối phương, thế
nào cũng có tuồng hay ! Tôi không tin là ông ta, tức ông
Xã Trưởng không có những “phốt” rất lớn khác ! Đã tha hóa về
nhân cách ,đạo đức thì việc gì cũng dám làm !
Ông Tướng về hưu như bừng tỉnh. Thế là Công ty vệ sĩ Như
Sơn được thành lập, ông Tướng về hưu làm Giám đốc, hai Phó giám đốc là
Dũng đặc nhiệm và cô San Lai. Quả
nhiên, đúng như lời ông Tướng X tham mưu, chỉ sau ba tháng
hoạt động của Công ty vệ sĩ, đội thám tử đã lần ra một đường dây tham ô,
hối lộ lớn mà ông Xã Trưởng , lúc đó đang
giữ chức Thứ trưởng ở một Bộ, là một mắt xích quan trọng !...
Mối đe dọa từ ông Xã Trưởng đã không còn, ba chị em sinh ba
chỉ còn chờ người đến đón lên xe hoa, nhưng người đó là ai, thì không
phải là chuyện đơn giản. Và càng
không hề đơn giản khi phải có tới ba người! Chuyện này xem
chừng còn khó hơn cả chuyện “mò kim đáy biển”!...
Oo_oO
NGƯỜI CHÉP SỬ
Sử quan chép cái sử gì
Chuyện vua ăn uống, chuyện đi thuyền rồng…
Đại sự: “Bí sử thâm cung”!
Cho nên sử thật nằm trong nấm mồ!
(Sử quan – Đ.N.T)
=====================================
Trong số những người
dòng họ Nguyễn Cửu theo phò Chúa Nguyễn, có một người văn võ song toàn,
tài ba khác thường, mà không thấy sử sách nào
của nhà Nguyễn ghi chép, đó là Nguyễn Cửu Long. Nguyễn Ánh
luôn giữ Cửu Long bên mình, như hình với bóng, nhưng bắt đổi tên là Võ.
Cho mãi đến năm Nhâm Tuất (1802), khi
Nguyễn Ánh lên ngôi vua thì Võ đột ngột lâm bệnh, phải trị
thuốc hơn ba năm mới khỏi. Võ khỏi bệnh, vua Gia Long muốn ban cho Võ
một chức võ tướng trong đội cấm vệ, nhưng Võ lại xin
một chức sử quan. Vua Gia Long chấp thuận. Năm 1812, khi đã
xây dựng xong kinh đô Huế, Gia Long mật chỉ giao cho Cửu Võ viết bộ sử,
tính từ chúa Nguyễn Hoàng (1524- 1613), mở đầu vào
phương Nam dựng nước, đến khi Gia Long lên ngôi Hoàng đế lập
nên triều Nguyễn (1802). Thời hạn hoàn thành công việc là 5 năm. Thế là
từ đó, Nguyễn Cửu Võ âm thầm ngồi viết bộ
sử “Chúa Nguyễn dựng nước”…
Sau ba năm, Nguyễn Cửu Võ đã viết xong bộ sử và dâng vua
Gia Long. Vua Gia Long đọc xong liền cho gọi Cửu Võ tới nói :
- Ta đã đọc xong rồi. Ta thật không ngờ nhà ngươi lại biết
nhiều chuyện của các Chúa Nguyễn như vậy ? Có cả những chuyện mà chính
ta cũng chưa được nghe
nói tới bao giờ ?
Võ nói :
- Tâu bệ hạ ! Kẻ hạ thần đã gắng sức đem hiểu biết nông
cạn của mình ra để viết bộ sử này. Có điều gì sơ suất mong bệ hạ phán
xét …
Vua Gia Long lại nói :
- Nhà ngươi có biết rằng trong bộ sử viết về
những chuyện riêng kín đáo của các Chúa Nguyễn quá nhiều không ? Nhà
ngươi có biết rằng để thiên hạ
biết quá nhiều về các bậc vua chúa là bất lợi như thế nào
không ? Và tại sao những trận đánh thắng của các Chúa Nguyễn nhà ngươi
lại viết quá sơ sài, còn những trận
thua lại viết quá tỉ mỉ ? Sao không làm ngược lại ? Sao nhà
ngươi không tự biết rằng, có những chuyện, dù rất hệ trọng cũng không
được phép ghi ra sử sách, nếu có phương hại đến
thanh danh của các bậc vua chúa ? Chẳng hạn, những lần ta rút
quân ra Phú Quốc hoặc Côn Lôn, rồi những lần ta tiếp xúc với các giáo sĩ
Tây Phương, những chuyện ấy không ai
được phép biết đến ! Những kẻ biết rõ những chuyện đó, nhà
ngươi phải biết xử như thế nào không ?
Nguyễn Cửu Võ không biết nói sao, đứng ngây như tượng .
Vua Gia Long thấy vậy mỉm cười nói :
- Ngươi đừng sợ ! Ta sẵn lòng tha thứ cho dù nhà ngươi phạm
tội. Đó là cái tình của ta giành riêng cho ngươi sau bao nhiêu năm đã
trung thành theo ta, vượt qua những trận tử chiến
kinh hoàng nhất…Nhưng ngươi phải khai không sót một ai, tên
những người đã biết rõ mọi chuyện của ta thời còn đánh nhau với quân Tây
Sơn. Và, ngươi cấp tốc viết lại bộ sử này trong thời hạn
một năm ! Những chỗ nào ta đánh dấu đều phải viết lại ! Xong,
đem cả hai bản lại cho ta xem, ta sẽ trọng thưởng !
Suốt đêm hôm ấy và bao đêm kế tiếp, Cửu Võ thường thức
trắng. Những năm tháng tưởng như đã trôi vào lãng quên bỗng hiện về rõ
mồn một. Trước đây, Võ nhìn việc Nguyễn Ánh giết
những đại công thần như Đỗ Thành Nhơn, rồi Nguyễn Văn Thành và
nhiều tướng tâm phúc khác, theo lẽ thường tình là: kẻ nào trái ý vua
chúa đều có thể mất đầu như chơi! Nhưng giờ đây, Võ nhìn
những vụ “trị tội” ấy bằng con mắt khác hẳn! Võ thấy vua Gia
Long hiện ra trước mặt rõ mồn một với hình ảnh kinh hoàng của một bạo
chúa!...Và Võ giật mình bàng hoàng hồi lâu khi nghĩ đến
lưỡi gươm trừng phạt của bạo chúa sẽ giáng xuống chính
mình!...
Cửu Võ lo nghĩ nhiều mà thành bệnh. Song, Võ gắng gượng
chống lại con bệnh mà mải miết viết thâu đêm, không mấy khi rời khỏi thư
phòng.
Ngày tháng vùn vụt trôi đi, đã được nửa năm. Võ viết xong
ba tập sách dày. Tối hôm đó, vào một đêm cuối năm Gia Long thứ l7(l8l8),
Nguyễn Cửu Võ gọi Nguyễn Cửu Sơn,
người con trai với một người thiếp tới, nói:
- Đây là bộ sử thật về các chúa Nguyễn. Mọi việc lớn nhỏ cha
đều viết tường tận, không thiên vị ai, dù đó là vua chúa hay những người
trong dòng họ ta. Chính vì thế, nay cha trao bộ sách
này cho con vì con là người có tư chất khác thường sau này tất
làm chuyện lớn, và bộ sách này sẽ có ích cho con nhiều lắm…
Cửu Sơn lạy tạ nhận sách, ngậm ngùi không nói nên lời. Trầm ngâm một lát, Cửu Võ nói tiếp:
- Cha sẽ xin cáo quan về ở ẩn như các bậc cao nhân thời xưa.
Còn con, con hãy vào phương Nam , ngày đêm dùi mài kinh sử, cổ kim đông
tây phải làu làu. Khi nào đời cần đến, tự khắc con
sẽ biết.
Ngày hôm sau, Võ âm thầm cấp lộ phí cho Cửu Sơn đi vào phương
Nam xa xôi. Rồi Võ lại vào thư phòng, đóng chặt cửa, viết lại bộ sử theo
gợi ý của vua Gia Long. Đúng hạn định, Võ dâng sách.
Vua Gia Long đọc bộ sử mới viết lại, thấy mọi việc diễn biến
đều hết sức ca ngợi những chiến công hiển hách của các chúa Nguyễn, thì
lấy làm hài lòng lắm. Nhưng đọc đi đọc lại, vua Gia Long
cảm thấy đó không phải là khẩu khí văn chương của Cửu Võ,
không thấy cả tiếng gươm khua ngựa hý mà chỉ là những dòng chữ lạnh
lùng, khô khốc! Vốn đa nghi, Gia Long không thể tin rằng một
con người mạnh mẽ khác thường cả về thể lực và khí chất như
Cửu Võ lại có thể thay đổi nhanh chóng như vậy được? Vì thế, khi Cửu Võ
xin cáo quan về nhà, Gia Long chấp thuận ngay, nhưng mật
sai Nguyễn Đức Xuyên, một danh tướng cũng từng phò tá hết lòng
từ những năm tháng cùng khốn, đem binh phục ở quãng đường vắng để hạ
sát Cửu Võ…Thương thay cho Cửu Võ cùng toàn thể gia quyến
đã chết bi thảm trong một cuộc tàn sát âm thầm…
Theo lời truyền lại của người trong vùng, chỗ Cửu Võ cùng
gia quyến bị sát hại đã mọc lên một rừng trúc khác thường, đêm đêm trong
rừng luôn vẳng tiếng nói rì rầm
như người kể chuyện mãi không thôi. Người ta lấy ông trúc
khoét sáo thì sáo có âm thanh thật kỳ lạ, khác hẳn sáo trúc của những
vùng khác…
Đỗ Ngọc Thạch
|
rất hay
Trả lờiXóa