Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2012

Chuyện tình ngày Valentine; Cá chuối... - Đ.N.Thạch

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiK_LHUYEACNjoPY8EYvVQTJviE2gx52KMyczw1JwMxOE8TmROfKR4vqKF9htrFp95d8_6K-HzJlz73Y6Rcnq0gRDbTnWfnWMIkOeTPXGvokcGs-usdOch9PF9qTiwLJm-bEQ6jznlKZn8/s320/Valentine500.gif
CHUYỆN TÌNH NGÀY VALENTINE
Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch


Quê, Quang và Quả là bạn học lớp 12 trường Trung học Phổ thông. Vì cùng có chữ “Qu” mà ba người trở thành bộ ba thân thiết. Song, khi học hết lớp 12 thì số phận đã tách ba người ra: Quê vào Đại học, học ở thành phố, còn Quang và Quả thì nhập ngũ, đóng quân ở một huyện ngoại thành. Vì thế, họ vẫn liên lạc với nhau và vào những dịp đặc biệt như ngày Lễ, ngày Tết, vẫn có thể gặp nhau.

Thu Hương, Thu Minh và Tim Tim là ba cô gái của một tỉnh vùng cao, cùng đỗ đại học và học cùng trường ĐH, cùng lớp Công nghệ Thông tin với chàng trai tên Quê của nhóm bạn vừa nói trên. Vì chữ Quê ghép với chữ Hương thành ra bài hát Quê Hương mà Hương rất hay hát và hát rất hay nên bạn bè gán ghép mà thành đôi, thành cặp. Nhìn đôi tình nhân líu ríu bên nhau, ai cũng khen đẹp đôi, như là đã hẹn nhau từ kiếp trước!

Gần tới ngày Valentine, Hương nói với Quê: “Chúng ta phải tổ chức buổi gặp gỡ rồi đi dã ngoại nhóm bạn thân nhân ngày Valentine. Ai có Tình yêu rồi thì yêu nhau hơn, ai chưa có Tình yêu thì ta sẽ làm Ông Tơ Bà Nguyệt xe duyên cho họ!”. Quê nói ngay: “Gặp gỡ thì đương nhiên rồi, nhưng xe duyên thì khó lắm đó. Bắn không nên phải đền đạn là không dễ dàng đâu!”. Hương nói giọng cương quyết: “Càng khó thì càng phải làm! Việc khó mà thành công mới có ý nghĩa! Mà bạn nên nhớ phong cách sống của chúng ta là “Không có việc gì khó / Chỉ sợ lòng không bền / Đào núi và lấp biển / Quyết chí ắt làm nên”!. Quê nói: “Thôi được rồi, xin “Tuân chỉ”! Vậy thì chúng ta tổ chức cho hai nhóm bạn của chúng ta gặp nhau đi! Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện này từ lâu mà chưa có dịp!”. “Thì lần này là dịp tốt đó - Hương nói giọng chắc chắn, - Hai nhóm đều có ba người, một người đã thành cặp thì hai người còn lại cũng dễ “lây nhiễm” lắm, sẽ không khó khăn gì đâu!”. Nói rồi Quê gọi điện thoại cho Quang và Quả, còn Hương thì đi tìm Thu Minh và Tim Tim…

*

Quang và Quả vừa đi làm công tác giúp nhân dân vùng bị lũ lụt khắc phục hậu quả về tới đơn vị thì nhận được điện thoại của Quê.

- Chào hai anh bộ đội thời bình! Cuộc sống người lính thế nào?

- Thời bình là không có bom đạn thôi, chứ cường độ “chiến đấu” thì không thua gì thời chiến! Chúng tớ vừa đi giúp nhân dân khắc phục hậu quả của đợt lũ lụt vừa rồi, đến đúng khu vực bị nặng nhất, tất cả thành bình địa! Không biết Tết này có kịp ăn Tết trong nhà không hay là “Màn trời chiếu đất”?

- Thôi được rồi, chuyện thiên tai lũ lụt tớ cũng theo dõi trên ti-vi thường xuyên, có lẽ lực lượng sinh viên cũng sẽ đi giúp nhân dân vùng lũ, nhưng phải sau Tết! Giờ hỏi đến chuyện “Riêng tư”: đã “kết nối” được với cô thôn nữ nào chưa?

- Thôn nữ ở đây thì nhiều như hoa mùa xuân, nhưng toàn là “Hoa hồng có gai”, thậm chí các loài hoa khác cũng có gai, và hình như trong hương hoa có “mê hồn tán” nên không thể “hái hoa” được! Cô đơn vẫn hoàn cô đơn!

- Thôi được, sẽ giải quyết tình trạng cô đơn của hai cậu trong ngày Valentine tới đây!

- Valentine!... Sắp tới ngày Valentine rồi cơ à? Vậy mà ở đây bọn mình không thấy ai nói tới cả? Có vẻ như Valentine chỉ là chuyện của dân thành phố? Thế bọn mình sẽ gặp nhau chứ? Nhưng…

- Nhưng hai cậu chưa có Tình nhân chứ gì? Tớ và Thu Hương sẽ bày binh bố trận để hai cậu sẽ có người yêu đúng ngày Valentine!

- Các cậu làm được việc đó à? Tớ tưởng đó là việc của Thần Tình yêu chứ?

- Thì Thần Tình yêu ủy quyền cho chúng tớ, được chưa?

- Thôi được! Vậy kế hoạch gặp gỡ “coi mắt” sẽ như thế nào?

- Rất thuận tiện: hai cô nàng là bạn thân của Thu Hương, còn hai cậu là bạn thân của tớ thì coi như đã thành công một nửa! Kế hoạch là chúng ta sẽ tập kết ở nhà tớ rồi sau đó đi cắm trại ở một khu vườn trái cây nổi tiếng nào đó, Lái Thiêu chẳng hạn! Đến lúc đó sẽ chi tiết hóa sau!

- OK! Rất may là bọn tớ mới đi công tác dân vận về, chắc chắn là ngày đó sẽ được nghỉ!

- Vậy nha! Đúng Tám giờ sáng ngày Valentine hội ngộ! Bye!...

- Bye!...

Quê vừa nói chuyện điện thoại với Quang và Quả xong thì Thu Hương tới, thông báo mọi chuyện đều tốt đẹp. Hai người chụm đầu phác thảo kế hoạch cụ thể …


*

Mới bốn giờ rưỡi sáng, Quang và Quả đã dậy. Chuông nhà thờ ngân vang, phá tan không gian tĩnh lặng của cả khu dân cư vùng ven. Thực ra, dân ở đây đã thức dậy từ trước bốn giờ sáng, lục tục “hành quân” vào nội thành kiếm sống với đủ các “binh chủng” từ thô sơ đến hiện đại! Quang và Quả cũng đã tỉnh giấc từ bốn giờ nhưng còn nằm trên giường để tự sáng tác ra giấc mơ về buổi gặp mặt người đẹp này!

Từ chỗ đơn vị Quang và Quả đóng quân đi đến chỗ hẹn là nhà Quê chỉ mất một giờ đi xe máy. Như thế, hẹn Tám giờ thì Bảy giờ khởi hành là vừa khít. Chiếc xe máy Dream mượn được của ông “anh kết nghĩa” rất tốt, sẽ không có trục trặc gì. Nhưng không hiểu sao, cả hai người đều thấy cần phải đi từ Năm giờ, tức dôi ra hai giờ dự phòng, bởi thà đến sớm ngồi chờ còn hơn đến trễ lại hỏng chuyện! Hơn nữa, cả hai người đều linh cảm thấy sẽ có điều gì đó bất thường xảy ra trên đường đi! Tuy không nói ra sợ xui sẻo, nhưng cả hai người đều có cảm giác bất an!

Và cái cảm giác bất an ấy đã thành sự thực khi mới đi được hai mươi phút, tức mới Năm giờ hai mươi phút, hai người đã nhìn thấy trên con đường phố còn vắng teo, có bốn thằng thanh niên đang vây đánh hai cô gái. Hai cô gái hình như trình độ võ thuật cũng tương đối nên đôi bên đang quần thảo nhau như trong phim võ thuật Hồng Kông mà chưa phân thắng bại. Song rõ là hai cô gái không thể đánh thắng bốn thằng kia! “Giữa đường thấy sự bất bình chẳng tha”, không nghĩ lâu, hai chàng trai Quang và Quả dừng xe và nhảy vọt vào giữa đám người đang đánh lộn, cùng hô lớn: “Chúng tôi trợ giúp hai cô đây!”. Bốn thằng kia hình như là dân trộm cướp chuyên nghiệp, thấy Quang và Quả nhảy vào với bộ pháp nhà nghề thì biết là gặp phải cao thủ, liền tháo chạy rất bài bản! Sau khi được giải thoát, hai cô gái cám ơn rồi tiếp tục hành trình, đi bộ! Quang và Quả cũng không hỏi han gì nhiều, chào tạm biệt rồi lên xe đi tiếp! Mới được một phần ba quãng đường, chắc đây chưa phải là sự cố mà hai người lo ngại!

Quả nhiên, cái cảm giác đó chưa tan thì hai cô gái, vừa đi được hơn chục mét, đã vội chạy ngược trở lại, đúng lúc Quang vừa cho xe nổ máy. Quang liền tắt máy thì nghe một cô gái nói: “Hai anh nhìn kìa, một bọn gần chục thằng, tay cầm mã tấu, chắc muốn lấy mạng người!”. Quang và Quả nhìn về hướng hai cô gái vừa quay lại, quả nhiên có tới sáu thằng, tay lăm lăm mã tấu, đang lừ lừ tiến đến chỗ bốn người! Quang và Quả nhanh chóng hội ý “phương án tác chiến” rồi Quả nói: “Hai cô lên xe và bám cho chắc!”. Nói thì chậm, làm thì nhanh, Quả cởi phăng cái áo lính, cầm áo quay tít mù như múa đao. Còn Quang thì chờ cho hai cô gái lên xe, bám chắc thì rồ ga, vọt lên như tên bắn. Cùng lúc, Quả như bay tới đám người đang cầm mã tấu!

Khi Quang lao vút đi, thoát khỏi “khu vực nguy hiểm” thì để hai cô gái xuống xe ở trước cửa một trụ sở Công an Phường, rồi quay trở lại chỗ bọn người cầm mã tấu. Song, chỉ thấy có mình Quả đang ngồi băng vết thương trên vai, bên cạnh là một đống mã tấu lấp lánh ánh đèn đường! Nhìn thấy Quang đã tắt máy, Quả nói: “Luyện mãi chiêu thức “Nhung y thu đao kiếm”, hôm nay mới có dịp thực hành! Chỉ bị một nhát đao sướt qua vai thôi, không sao cả!”. Còn Quang thì thán phục bạn vô cùng, luôn mồm nói: “Cao thủ võ lâm! Đệ nhất Nhung y thu đao kiếm!”.

Quang và Quả đem mớ mã tấu thu được của bọn kia tới Công an Phường giao nộp thì không thấy hai cô gái kia đâu. Đồng chí Công an trực ban nói hai cô gái gửi lời cám ơn rồi đi luôn vì có việc gấp. Quang và Quả lại lên xe, tiếp tục “hành quân” .
*

Quang nhìn đồng hồ: sáu giờ ba mươi! Còn một giờ ba mươi phút nữa là tới giờ hẹn, quá rộng rãi, thoải mái, cứ túc tắc, đủng đỉnh đi cũng thừa thời gian! Nhưng vừa nghĩ như vậy thì có tiếng “Uỵch! Oạch!” và một chiếc xe máy phân khối lớn phóng vút qua trước mặt, tiếng động cơ như xé rách … màng nhĩ người đi đường! Tiến lên phía trước khoảng chục mét, Quang và Quả nhìn thấy một người đi bộ, là đàn ông, đã lớn tuổi, đang quằn quại trên mặt đường. Thì ra chiếc xe phân khối lớn kia đã đụng phải người đi đường và bỏ chạy luôn! Không suy nghĩ nhiều, Quang ngoắc một chiếc xích lô, đưa người bị nạn tới Trung tâm cấp cứu.

Lại nói về hai cô gái đi bộ đã bị bọn người xấu tấn công và đã được hai anh chàng Quang và Quả giải thoát. Đó chính là Thu Minh và Tim Tim, bạn học của Thu Hương và đang đi đến chỗ “gặp mặt nhóm bạn” theo lời hẹn của Thu Hương. Tại sao hai cô gái này lại đi bộ? Rất đơn giản, như nhưng người khác mê bóng đá, bóng chuyền hay võ thuật thì hai cô gái này mê môn…đi bộ! Khi có ai hỏi lý do tại sao các cô mê môn thể thao Đi bộ, các cô trả lời ngay: vì môn này có thể “chung thủy” với nó suốt đời! Các cô còn nói thêm: Đi bộ là môn thể thao giản dị, không tốn kém tiền mua “đồ nghề”, mà tác dụng của nó với sức khỏe con người thì lại lớn vô cùng! Còn riêng với Tim Tim, hầu như ai cũng thắc mắc khi nghe tên cô gái lại có vẻ kỳ kỳ như vậy? Nếu ai đã đọc qua truyện tranh Tin Tin hoặc xem phim hoạt hình Tin Tin thì sẽ hiểu ra ngay: bố cô rất mê nhân vật Tin Tin, nhưng chẳng nhẽ lại “rập khuôn” theo nguyên mẫu, và nữa là lại đặt tên cho con gái, cho nên biến đổi đi một chút, thêm một nét vào chữ “n”, thành ra Tim, Tim tức là Trái Tim, con gái rất phù hợp với biểu tượng Trái Tim! Chính việc đặt tên này có liên quan tới chuyện Tình yêu của cô gái Tim Tim.

Có phải là có sự trùng hợp kỳ lạ không thể giải thích không, khi đúng vào thời điểm Sáu giờ ba mươi phút, khi Quang và Quả vừa đưa người bị tai nạn xe máy đi cấp cứu thì hai cô gái Thu Minh và Tim Tim cũng gặp một người bị tai nạn và cũng phải đưa người này đi cấp cứu ở Trung tâm cấp cứu! Song lý do người bị tai nạn lại khác: đó là một người phụ nữ già yếu, do đi xe máy không giỏi, nên khi tránh một xe máy khác đi ngược chiều, đã tông vào … cột điện và ngã lăn kềnh xuống mặt đường, nơi hai cô gái Thu Minh và Tim Tim vừa đi tới!

Khi đưa người bị nạn tới Trung tâm cấp cứu, làm mọi thủ tục xong, hai cô gái Thu Minh và Tim Tim vừa đi ra tới cổng thì cũng vừa gặp Quang và Quả dắt cái xe máy Dream từ chỗ gửi xe ra cổng! Khi nhìn thấy hai cô gái, cả Quang và Quả cùng thốt lên ngạc nhiên: “Lại là hai cô gái này?”. Trong khi đó, cả hai cô gái cũng kinh ngạc thốt lên: “Lại là hai anh chàng này?”. Bốn người nhìn nhau, vừa ngạc nhiên vừa lúng túng không biết nói gì với nhau thì chuông ở điện thoại di động của cả Thu Minh và Quang cùng reo!

- A lô! Thu Minh đó à? Thu Hương đây! Cậu đang ở đâu đấy?

- Chào! Mình và Tim Tim đang ở Trung tâm cấp cứu Thành phố!

- Có chuyện gì vậy? Ai phải cấp cứu?

- À, bọn mình đưa người đi đường bị tai nạn tới chứ không phải bọn mình bị tai nạn!

- Vậy thì được rồi! Bây giờ đã là Bảy giờ rưỡi rồi, cứ ở đó sẽ có taxi tới đón! Bye!

Cùng thời gian, cùng nội dung với cuộc điện thoại của Thu Hương và Thu Minh là cuộc điện thoại của Quê và Quang! Nói chuyện điện thoại xong, bốn người lại đứng nhìn nhau bởi không ai biết “Mào đầu” câu chuyện như thế nào cho thật …tế nhị!

*

Khi chiếc taxi sáu chỗ ngồi có sáu số Một đỗ xịch trước cổng Trung tâm cấp cứu và cả bốn người đều nhìn thấy Quê và Thu Hương trên xe thì tình trạng “khó nói” của bốn người mới được giải tỏa! Chiếc xe máy Dream được dắt trở lại chỗ gửi xe (đến tối sẽ quay lại lấy), tất cả lên taxi và Thu Hương tuyên bố: “Chúng ta khởi hành trước thời gian đã định mười lăm phút! Nhằm hướng Lái Thiêu xuất phát!”.

Khi đã đến Lái Thiêu, như là có sự sắp đặt từ trước của bàn tay Tạo hóa: Quả và Tim Tim lúc nào cũng líu ríu nô giỡn với nhau, Quang và Thu Minh thì luôn tranh luận với nhau về thơ ca, dường như không có câu kết! Còn Thu Hương thì cứ nói hoài với Quê câu này: “Còn kêu khó nữa không? Tớ đã bảo là hai đôi này như là đã hẹn nhau từ kiếp trước! Thì cứ nghe tên của họ là có thể ghép thành đôi, thành cặp được rồi: Quang ghép với Minh thành “Quang minh chính đại”, một cụm từ đẹp nhất của tuổi trẻ; Quả ghép với Tim không thành Quả Tim thì thành Trái Tim hay sao?”

Sài Gòn, 2010-2011
Đỗ Ngọc Thạch
http://lamtheo.com/articles_intro/files/d550216afpost_c39311a95dcb0f5b1a92d6e23c2b42cb.jpg

CÁ CHUỐI  ĐẮM  ĐUỐI  VÌ CON 

Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch

Hai vợ chồng ông Chín sống ở một vùng quê nghèo, vùng sâu vùng xa, chỉ có một cậu con trai nên vợ chồng tằn tiện chắt bóp, làm thuê làm mướn đủ kiểu quyết nuôi con thi vào đại học mới chịu, giống như câu thành ngữ "Cá chuối đắm đuối vì con"(*) vậy... Ngày cậu con trai "lều chõng đi thi", cậu đứng trước cái cổng được buộc ghép bằng mấy cây tre, cây trúc, giơ tay thề : “Đứng trước bố, mẹ con thề / Không đỗ đại học không về quê hương!”… Bà mẹ khóc hết nước mắt, ông Chín thì như là hóa thành tượng đá!... 
Song, sự đời không hề đơn giản chút nào, không phải cứ “Thề độc” là mọi sự như ý! Mặc dù cậu con trai ông bà Chín đã cố gắng hết sức, học theo cả gương của người xưa là buộc tóc lên xà nhà để khi học không ngủ gật, nhưng cái tuổi ăn tuổi ngủ của cậu đã thắng cả ý chí hiếu học từ ngàn xưa: mặc dù bị treo đầu lên xà nhà, cậu vẫn ngủ như thường! Chủ nhà trọ gọi cậu là “Anh học trò ngủ treo đầu”! Và điều kỳ lạ xảy ra là, sau mỗi lần “Ngủ treo đầu” như vậy, khi tỉnh dậy cậu thấy bài vở, chữ nghĩa như là bay đi đâu hết! Vì thế, mỗi lần sờ đến sách vở là cậu lại như là phải “Làm lại từ đầu”, tức là phải “học ôn” lại từ…lớp Một! 
Chủ nhà trọ thấy vậy thì nói với cậu học trò : “Tôi cho học trò trọ học thi đã gần hai chục năm nay, chưa thấy ai học hành vất vả như cậu! Tôi khuyên cậu chân tình câu này: tướng tá cậu khỏe mạnh, chân tay cơ bắp nổi như đô vật, cậu chỉ thích hợp với việc bắt cướp, trừ gian! Vậy cậu hãy về quê xin làm công an xã, từ đó phấn đấu dần lên, thế nào cũng thành đạt, không tới tướng soái thì cũng phải là sĩ quan úy tá!”. Cậu học trò đáp: “Nhưng cha mẹ tôi chỉ có một ước nguyện là tôi phải thi đỗ vào đại học! Tôi không thi đỗ đại học là mang tội bất hiếu!”. Chủ nhà trọ thấy vậy thì thở dài, nghĩ cảm thương cho hai bậc sinh thành của cậu học trò ở quê nên mỗi khi cậu học trò nộp tiền nhà, tiền ăn thì chủ nhà trọ lại gửi về quê cho hai ông bà Chín, nói dối là tiền của Hội Khuyến học gửi hỗ trợ người hiếu học! 
*
Thời gian cứ trôi đi… Một năm trọ học của cậu con trai ông bà Chín trôi qua. Như bao sĩ tử thi trượt thì đổ cho câu “học tài thi phận”, cậu con trai ông bà Chín thi trượt là điều tất nhiên. Nhưng cậu không dám báo về cho bố mẹ tin thi trượt mà lại báo tin là đã đỗ vào đại học nhưng vì tiền học phí rất cao nên phải tranh thủ đi làm thêm ngay để có tiền đóng học phí. Chỗ làm thêm là một nhà hàng khách sạn lớn, công việc liên tục 24/24 nên không có cả thời gian rảnh để về quê. Trước mắt, đành “hy sinh chuyện tình cảm nhỏ bé” để hoàn thành “đại sự nghiệp”, khi tốt nghiệp Đại học, tức Đại đăng khoa sẽ “Vinh quy bái tổ” một lần cho gọn gàng! Ông bà Chín nhận được tin như vậy thì mừng “không nói nên lời”, lại âm thầm đi làm thuê làm mướn khắp nơi để gửi tiền cho cậu con trai đóng học phí vì hai ông bà nghĩ, nó phải vừa học vừa đi làm kiếm tiền thì học sao nổi? 
*
  Năm năm sau, vợ chồng ông bà Chín nhẩm tính thằng con đã sắp ra trường, bèn nhờ một người bà con có việc lên thành phố, nhân tiện tìm gặp thằng con giùm!...Người bà con tìm mãi mới gặp cậu con trai ông bà Chín, sau khi hỏi rõ ngọn ngành sự việc thì thở dài, nói: "Sao cậu giấu mãi thế, thi trượt thì đi làm việc khác, có sao đâu! Năm năm nay, cha mẹ cậu cứ nghĩ rằng cậu học hành rất vất vả, đói khổ, ai ngờ!..." Người con trai ông Chín nói:"Em tính chỉ cần giấu một, hai năm nhưng không ngờ thi hoài không đậu, vút cái đã năm năm, làm cho cha mẹ thất vọng lại phải lao động cực nhọc vì em…chắc em chỉ còn cách chết cho hết chuyện!" Người bà con suy nghĩ hồi lâu rồi nói:"Cha mẹ cậu giờ đã già yếu rồi, chỉ sống với hi vọng ở chuyện cậu vào đại học! Cậu mà làm tắt hi vọng đó tức cậu đã giết cha mẹ mình!... Chỉ có một cách như thế này: Tôi sẽ dắt cậu đến một ông thầy dạy đại học, bái lạy ổng làm sư phụ, ổng sẽ luyện thi cho cậu và khi vào học rồi, ổng sẽ kèm cậu học "nhảy cóc", tức chương trình 4 năm chỉ cần học trong 2 năm! Khi nào lấy được bằng Tốt nghiệp, cậu mới được về nhà!...Còn bây giờ, tôi sẽ về nói dối tiếp dùm cậu là cậu được chọn làm tiếp luận văn Thạc sĩ!..." 

Quả nhiên, vợ chồng ông Chín rất sung sướng, tự hào vì chuyện con mình được chọn làm tiếp luận văn Thạc sĩ, chờ ngày "vinh quy bái tổ" thì mười năm vợ chồng ông cũng chờ được!... 
*
Mặc dù ông thầy chuyên luyện thi đại học nổi tiếng “Không đỗ không lấy tiền” rất nhiệt tình “luyện thi” cho cậu học trò con trai ông bà Chín, nhưng sau ba ngày “làm việc” với cậu học trò này cũng phải nói thiệt tình với cậu: “Cậu có biết câu có bột mới gột nên hồ không? Đại loại là đầu óc cậu phải có một chút gì đó gọi là trí khôn thì tôi mới có thể giúp cậu vượt lên từ khôn ít thành khôn nhiều! Đằng này cậu nghe tai này thì nó chạy qua tai kia bay đi mất tiêu, có giữ lại trong đầu được chữ nào đâu!”. Cậu học trò năn nỉ: “Nhưng bố mẹ tôi nhất quyết rằng tôi phải đỗ vào đại học, nếu tôi không đỗ hai người sẽ chết vì đau khổ, thất vọng! Vậy xin thầy làm sao để tôi có thể trở thành sinh viên và chỉ sau hai ba năm có thể tốt nghiệp! Lúc ấy tôi mới có thể về quê gặp song thân được!”. Ông thầy “Vua luyện thi đại học” nghe cậu học trò nói vậy thì bảo: “Thôi được! Muốn có bằng Tốt nghiệp đại học ngay cũng được, nhưng cậu phải lo kiếm được một số tiền lớn, đến lúc ấy ta sẽ tính”. Ông thầy “Vua luyện thi” nói vậy là dùng kế “hoãn binh” cốt đuổi cậu học trò “không thể thi đỗ” này đi cho khuất mắt, nhưng cậu học trò lại nghĩ rằng đó là lời nói thật bèn đến xin làm bảo vệ cho một nhà hàng khách sạn lớn, với sức khỏe của cậu, cậu có thể kiếm thêm được bộn tiền nhờ mang vác đồ cho khách và làm vệ sĩ cho những khách sộp! 

Thời gian cứ vùn vụt trôi đi, cậu học trò con trai ông bà Chín đã kiếm được một món tiền lớn mà theo như sự tìm hiểu của cậu thì có thể mua được một cái bằng Tốt nghiệp Đại học loại xịn. Đúng ngày cậu học trò con ông bà Chín đến nhà ông thầy “Vua luyện thi” để giải quyết dứt điểm câu chuyện “Vào đại học” thì xảy ra một sự cố ngoài sức tưởng tượng của cậu: Cha mẹ cậu ở quê đã lên thành phố tìm cậu một tuần nay và đang làm thuê cho “Trung tâm luyện thi siêu tốc” của ông thầy “Vua luyện thi”: bà mẹ thì nấu cơm, đun nước cho đám trọ học còn ông bố thì làm bảo vệ, dọn vệ sinh nơi luyện thi! Cậu con trai ông bà Chín không nhận ra được cha mẹ mình ngay vì năm năm trôi qua đã khiến tóc cả hai ông bà bạc trắng và khuôn mặt thì chằng chịt những nếp nhăn!... 
Khi hai người cha mẹ tức vợ chồng ông bà Chín nhận ra người con trai, bà mẹ ôm lấy cậu con trai mà khóc ngất, còn người cha thì đứng lặng như tượng đá! Phải đến năm phút sau, người cha mới nói được mấy câu nghẹn ngào: “Con ơi!... Vì chuyện thi đại học mà gia đình bé nhỏ của chúng ta phải chia lìa, sống trong nỗi khắc khoải nhớ thương thì không đáng! Con bỏ cái trường đại học ấy đi, về nhà với cha, mẹ!...Mẹ con không sống được bao lâu nữa đâu!...”. Còn người mẹ thì vừa khóc vừa cười, kéo tay cậu con trai đi mà rằng: “Về nhà với mẹ, mẹ sẽ nấu cho con một nồi canh chua cá lóc thật ngon!...Rồi mẹ sẽ cưới vợ cho con!”. Và người mẹ cứ thế lôi tuột cậu con trai ra bến xe đò Liên tỉnh! Cậu con trai bước đi theo mẹ mà không có phản ứng gì vì thực ra, ước muốn lớn nhất mà cậu luôn nghĩ tới là được ngồi trước nồi canh cá lóc thơm phức và sau khi no nê rồi thì có cô vợ khéo chiều chồng kế bên!...
Sài Gòn, tháng 7-2010 
Đỗ Ngọc Thạch

___________________________

(
*) Cá chuối đắm đuối vì con:  Cá chuối đắm đuối vì con là câu thành ngữ chỉ sự chịu đựng mọi khó khăn, gian khổ quên mình vì con cái của cha mẹ. Cá chuối (còn gọi là cá tràu, cá quả, người miền Nam gọi là cá lóc)  có tên khoa học là snake-head là loại cá nước ngọt sống phổ biến ở ao hồ và các khúc sông tĩnh lặng. Mùa đẻ trứng của cá từ tháng 5 đến tháng 10. Mỗi lần cá đẻ khoảng 7000-8000 trứng. Trước khi đẻ, cá làm một cái tổ bằng cây thủy sinh, rồi đẻ vào bên trong. Trứng nổi thành đám. Cá mẹ nấp ở dưới để canh chừng không cho cá khác ăn mất trứng. Cá con nở ra, sống thành đàn ở mặt nước gọi là "tổ rồng rồng". Tổ rồng rồng ở đâu là cá mẹ ở đó.

Có câu chuyện xưa kể rằng: " Có đàn cá chuối non mới nở ở ao. Chúng theo cá mẹ đi kiếm ăn nhưng vì ao nhỏ, cá lại nhiều nên thức ăn chẳng có mấy. Đàn cá con cứ nhao nhao lên mặt nước, mà chẳng kiếm được gì. Một hôm, có một con cóc ngồi trên bờ ao, thấy đàn cá con bị đói quá mới nói với cá Chuối mẹ rằng : “Ở trên bờ nhiều kiến lắm. Chị mà lên đấy thì no cả tháng”. Cá Chuối mẹ mới hỏi : “ Ở trên ấy, chị còn nhảy đi kiếm được, chứ như tôi, không tay, không chân bắt thế nào được chúng?”.Cóc mới bảo : “Kiến nó thích cái nhớt của chị lắm! Chị chỉ cần nằm ở trên bờ một lúc là chúng bu đến. Chị tha hồ ăn”. Cá chuối nghe có lý lại nghĩ đến đàn con đang đói, nó bèn liều mình nhảy lên bờ ao, nằm giả chết. Một con kiến thấy mùi cá tanh, chạy đến, rồi hai, ba con, chỉ một lúc cả đàn bu lại. Cá Chuối mẹ bị kiến cắn đau, lại thêm lên cạn, da khô tưởng muốn chết nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng. Nó đợi cho đàn kiến bu đầy mới quăng mình nhảy tõm xuống nước. Hàng trăm con kiến nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Đàn cá chuối con tha hồ ăn. 
...Một hôm, trời nóng nực, Cá Chuối mẹ nhảy lên bờ, chờ cho đàn kiến đến bu đầy người, da khô rộp cả. Cá Chuối mẹ vẫn kiên trì chịu đựng đau đớn vì đàn con đang đói ăn. Đàn kiến đã bu đầy, Cá Chuối mẹ giẫy mạnh lại gần bờ nhưng sức đã kiệt, tới ao thì nó đã cạn sức, chìm xuống tận đáy và chết... 
Vì thế mà có câu "Cá Chuối đắm đuối vì con".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét