ĐẤT NƯỚC CA DAO
Làng tôi có câu ca dao
Bao đời truyền lại đã bao nhiêu đời
Dù bao vật đổi sao dời
Câu ca dao vẫn sóng đôi âm thầm
Đi qua bao nỗi nhọc nhằn
Câu ca sáng tựa trăng rằm mùa thu
Chất chồng bao nỗi ưu tư
Câu ca rút ruột nhả tơ óng vàng
Chân quê mà lắm mơ màng
Sự đời gói trọn hai hàng song song
Bốn phương Nam Bắc Tây Đông
Câu ca chở nặng nỗi lòng tha hương
Rong ruổi trên mọi nẻo đường
Câu ca ru hát canh trường đăm đăm
Sẽ qua ngàn vạn tháng năm
Câu ca dao vẫn âm thầm sóng đôi!
Ung dung tôi đi giữa đời
Làm thơ lục bát nối lời quê hương!
LÀNG EM CÓ MỘT ĐỒI SIM
I
Làng em có một đồi sim
Mà tôi mê mải đi tìm hoa mua
Làng em có lắm đình chùa
Mà tôi chẳng biết sắm mua hương trầm
Làng em cưới hỏi rầm rầm
Mà tôi thì cứ âm thầm nhớ mong
Thế rồi em đi lấy chồng
Làng em pháo nổ rắc hồng lối ra...
II.
Rủ nhau lên đồi hái hoa
Hoa sim tím quá biết là chiều buông
Đem về giấu ở đầu gường
Tím vào giấc ngủ con đường cỏ may...
Một năm cũng bấy nhiêu ngày
Sao em chóng lớn để thầy mẹ lo
Những là kết tóc xe tơ
Người mai kẻ mối lượn lờ bướm ong ...
Thế rồi em đi lấy chồng
Nước mắt lưng tròng, pháo nổ ròn tan
Tôi ra đứng ở đầu làng
Nhớ em tôi hát: cô hàng xóm ơi!
THU CẢM
Nắng vàng trải khắp phố phường
Lô xô mái ngói, con đường ngẩn ngơ
Mùa Thu đến tự bao giờ
Bồng bềnh mây trắng còn chờ chi ai?
Màu xanh xao xuyến bầu trời
Màu vàng thổn thức lá rơi ngập vàng
Gió đâu lạnh lẽo bay sang
Để cho hồ nước bàng hoàng chiêm bao
Những là rày ước mai ao
Mà mùa Thu tới tôi nào có hay
Cái gì như thể ngất ngây
Như là hương cốm trong tay em cầm!
QUA SÔNG MỊCH LA
NHỚ KHUẤT NGUYÊN
Sự đời đục, một mình trong
Ly Tao cất tiếng mênh mông u sầu
Mịch La quặn khúc lòng sâu
Đưa Khuất Nguyên về cõi sầu thiên thu!
Sài Gòn, 2008 - 2009
Võ Thy Lanh
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét