BẮC ĐẢO
(1949~)
Một thế kỷ mới
say mê vinh quang, mặt đất tối dần
đọc ánh sáng của cuốn sách
bê tông, chúng ta đọc sự thật
những quả bom bằng vàng ròng phát nổ
và chúng ta vui mừng là nạn nhân
đem khoe thương tích của mình với người khác
khi những nhà khảo cổ khám phá ra
bóng ma của một thời đại trên một âm bản
một đứa nhỏ túm lấy nó, nói không
là lịch sử sẽ không cho chúng ta bay lên
là chim sẽ không cho chúng ta cất bước
là chân sẽ không cho chúng ta mơ ước
là chúng ta đẻ ra chính mình
là sự sản sinh
Hỏi trời
đêm nay một cơn mưa rối bời
những làn gió mát xáo qua trang sách
những cuốn từ điển căng lên ngụ ý
bắt tôi phải khuất phục
hồi nhỏ học thuộc những bài thơ cổ
tôi không hiểu được ý nghĩa
đành đứng ở bờ vực của sự giải thích
chờ hình phạt
trăng sáng sao thưa
từ những tầng cao ấy tay người thầy
chỉ lối cho kẻ đi lạc
một bóng đen chế nhạo đời ta
người ta trượt xuống con dốc của
giáo dục trên ván trượt tuyết
câu chuyện của họ
lướt xa ngoài biên giới quốc gia
sau khi chữ nghĩa tuột ra ngoài cuốn sách
trang giấy trắng chỉ là bệnh mất trí nhớ
tôi rửa sạch đôi tay
và xé nó ra, cơn mưa tạnh
Đêm vội vã
chúng ta như kính dễ vỡ
và cần dán nhãn rõ ràng:
phía này lên trên, cầm cẩn thận
nhưng chúng ta không sợ nước
chẳng hơn gì một người đàn bà cầm dù
đi ra ngoài, đương đầu với thời tiết xấu
thư gửi cho những người mẹ
phải vượt qua cả một đường đời
tránh thoát bao thù hận
ai đó ở xa rung một tiếng chuông
một tiếng chuông đơn lẻ
cãi lại ngày mai
một linh hồn chết mải mê điện thoại
truyền đi những lời vô chủ
và chúng ta lắng nghe
Bơ vơ
tôi đi thang máy từ bãi đậu xe dưới đất
lên tới ngang mặt biển
ý tưởng sâu xa tiếp tục lên nữa, xuyên qua màu xanh
như những bác sĩ bạn không thể ngăn
chúng, quyết định cả đời tôi:
đường tới thành công
mùa nào cũng chẳng liên hệ tới tiếng thét của đứa bé
nó đang lớn lên, nó biết
làm sao đả thương người khác trong giấc mơ mình
Lối ra
cho Donald Finkel
gần như mọi người đều đang
ném đá vào trong giấc mơ tôi
nước giếng và tôi cùng dâng lên[*]
và người ta thấy cơn khát ấy chuyển động
như một báo động bật lên
hắn đang mỉm cười với chúng ta
một mặt trăng dẫn các cõi trời đi xa đang rút khỏi
lối ra khẩn cấp của bình minh
nơi chiếu khán của hắn hết hạn
[*] Chú thích của David Hinton: Người Trung Hoa có một ngạn ngữ nói rằng nếu bạn té xuống giếng, người ta sẽ ném đá vào.
--------------------
Nguồn: Dịch từ bản tiếng Anh của David Hinton các bài thơ “A New Century,” “Asking the Sky,” “Headlong Night,” “Forlorn,” và “Exit” trong Bei Dao, At the Sky’s Edge: Poems 1991-1996 (New York: New Directions, 2001).Bản dịch của Lê Đình Nhất Lang
Nguồn: tienve
Bắc Đảo, sinh năm 1949 tại Bắc Kinh, là nhà thơ đương đại nổi tiếng của Trung Quốc. Ông là một trong những cây bút tiên phong của trào lưu Thơ Mông lung, ra đời từ khoảng thập niên 1970, với tiếng nói và cách diễn đạt khác hẳn với thi ca truyền thống. Tác phẩm của ông đã được dịch ra 25 thứ tiếng trên thế giới.
Ngũ Chỉ Sơn (tỉnh Hải Nam) cao 1.867 mét,
Những giấc mơ trên bến cảng
Ánh trăng tràn bến cảng
Hơi đêm dường trong suốt
những nấc thang đá mòn
dẫn tới bầu trời
dẫn vào những giấc mơ tôi
Tôi từng trở lại quê hương
đem san hô và muối tặng mẹ
san hô mọc thành rừng
muối khiến băng tan
những cô gái run run đập
bung rơi những hạt lúa vàng
một cơn gió ẩm
thổi qua trán già nua của vách đá
khi tình khúc của tôi
lên tiếng gọi từng khung cửa sổ
bọt bia tràn đường
chuyển thành một luồng đèn phố
tôi bước theo hướng chân trời bừng sáng lúc hoàng hôn
và dạo quanh
để cúi đầu
Những hạt nước biển phun tẩy rửa boong tàu và bầu trời
những ngôi sao dò vị trí lúc rạng đông
trên la bàn
tôi thật sự đâu phải người đi biển
cũng không sanh ra để đi biển
nhưng quyết treo tim cạnh con tàu
như một cái neo
giương buồm cùng đoàn thủy thủ
Cù An Hưng dịch
Cù An Hưng dịch
Trong tập August Sleepwalker, Bonnie S. McDougall chuyển ngữ, New Directions Publishing Corporation in lần thứ ba, 1990.
(Nguyên tác tiếng Hoa: Bắc Đảo Thi Tuyển, Quảng Châu, 1987).
Nguồn: tienvetàu xuất bến
bao giờ trở lại?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét