Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

Qua sông...- Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch


 Qua sông bằng đò




QUA SÔNG BẰNG ĐÒ - Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch


:: PHONGDIEP.NET :: PHONGDIEP.NET :: - QUA SÔNG BẰNG ĐÒ

www.phongdiep.net › HomeNội dung website
QUA SÔNG BẰNG ĐÒ. Truyện ngắn của ĐỖ NGỌC THẠCH. QUA SÔNG BẰNG ĐÒ. ( Con ơi nhớ lấy câu này. Sông sâu chớ lội, đò đầy chớ qua. Lời mẹ dặn ...

QUA SÔNG BẰNG ĐÒ- Đỗ Ngọc Thạch

                                                                                          Truyện ngắn của ĐỖ  NGỌC  THẠCH 
QUA SÔNG  BẰNG ĐÒ

                               (  Con ơi nhớ lấy câu này
                                Sông sâu chớ lội, đò đầy chớ qua
                                           Lời mẹ dặn – ca dao cổ)      
                                     
Đó là chuyến đò ngang cuối cùng trong ngày. Hoàng hôn ập xuống nhanh hơn thường ngày bởi những  đám mây đen từ chân trời phía tây đang ùn lên, lớn dần, lớn dần…
      Người lái đò nhìn đám mây đen, nhìn mặt sông mênh mang chuyển sóng rồi lại nhìn đám hành khách còn lại nhiều gấp rưỡi  một chuyến đò thông thường … Như đọc được ý nghĩ của người lái đò muốn bỏ chuyến đò này,đám hành khách nhao nhao giục người lái đò sang sông , những người chưa xuống được đò thì cuống cuồng tìm mọi cách để xuống …
     Con đò chật cứng người và hành lý. Mặc cho   đám hành khách nhao nhao thúc giục, người lái đò vẫn không nhúc nhích. Hai bà buôn, một bà béo mập, một bà gầy đét lách đến bên người lái đò , nắm chặt lấy cánh tay và nhét vào túi áo ông ta một nắm tiền cùng với mệnh lệnh : 
      - Đẩy sào đi, không cho ai lên nữa ! Nhanh lên kẻo lỡ việc của các chị rồi ! Gần hai tạ hàng loại xịn đấy !...
       Con đò từ từ ra khỏi bờ, để lại năm ba người đang la hét ầm ĩ , có hai người cố lội xuống níu con đò lại nhưng  không kịp...
      Con đò sang sông được ba chục mét thì trời bỗng tối sầm, gió thổi  mạnh khiến cho những con sóng nhỏ lớn nhanh không ngờ, liên tục vỗ oàm oạp vào cái mạn đò đã mấp mé nước . Có đợt sóng tràn qua cả mép đò. Người ta chưa kịp nghĩ điều gì sẽ xảy ra thì mưa ập xuống như trút nước, quất rào rào vào mặt , vào người đám hành khách…
        Tất cả đám hành khách trên đò bỗng trở nên hoàng loạn cực độ… trong khi đó, nước sông vẫn theo từng đợt sóng tràn vào, nước mưa vẫn đội xuống xối xả ! Chỉ còn gang tấc là con thuyền sẽ chìm sâu xuống lòng sông !...
        Giữa lúc đó có một tiếng quát lớn , uy nghiêm như của vị tướng trước đoàn quân khiến tất cả đám đông đang hỗn loạn bỗng im phăng phắc. Vang lên tiếp tiếng nói dõng dạc, oai  phong :
         “Tôi, thuyền trưởng tàu Hải Âu ra lệnh : Ném tất cả đồ đạc, hàng hóa xuống sông ! Những người ở ngoài mép đò dùng hai tay tát nước !...”
          Chỉ trong vòng một phút, tất cả đồ đạc, hàng hóa trên con đò đã bay sạch và người ta tát nước ào ào. Con đò nhẹ dần rồi lao vun vút trên mặt sông ầm ào mưa gió !...
            Khi con đò cập bến , đám hành khách  ướt sũng trở lại nhốn nháo, la ó ầm ĩ. Trong mớ âm thanh hỗn độn đó , người ta nghe rõ hơn cả tiếng gào thét của hai bà buôn mập ú và gầy đét : “ Hai tạ hàng của tôi đâu rồi !... Quân ăn cướp , bà sẽ xé xác mày ra !...”
          Một khoảng trống im lặng hãi hùng bỗng ập xuống đám đông . Rồi có một tiếng nói  lớn : 
        -  Đồng chí công an !  Hãy bắt trói ngay cái thằng mạo nhận thuyền trưởng này ! Chính tôi đây mới là thuyền trưởng Hải Âu đang đi công tác qua đây !...
          Người vừa nói rút ra một tấm thẻ . Người công an bấm đèn pin soi tấm thẻ nói “Đúng” rồi chiếu đèn vào mặt người thanh niên cao lớn đang đứng cạnh người lái đò. Khi  cái vòng sáng của đèn pin vừa chiếu vào mặt người thanh niên thì đồng thanh vang lên tiếng quát to của hai bà buôn gày đét và mập ú:
  • Đúng nó rồi ! Nó là thằng Bình sẹo đã từng làm cửu vạn cho tôi. Vậy mà nó dám mạo nhận thuyền trưởng, lại cả gan hô người ta ném hai tạ hàng xịn của tôi xuống sông. Gô cổ nó lại! Bắt nó phải đền tôi hai tạ hàng xịn!
  Người công an đến bên người thanh niên đã tự phong là thuyền trưởng, rút trong túi ra một cái cong số 8. Người thanh niên đưa hai tay ra khuất phục. Nhưng đúng lúc đó, có một người con gái lướt tới, gạt văng cái còng số 8 và kéo người thanh niên nhảy ào xuống sông. Sự việc diễn ra quá bất ngờ và mau lẹ khiến tất cả lặng đi giây lát, như là không kịp hiểu ra chuyện gì đã xảy ra !...
   Sau giây phút trống lặng, âm thanh đầu tiên phát ra là tiếng  thét thất thanh của hai bà buôn mập ú và gày đét, cùng vang lên:
   -Bắt lấy nó!...Bắt nó đền cho tôi hai tạ hàng xịn !...
    * * *
   Thật ngẫu nhiên, mười năm sau, tôi (người viết truyện ngắn này) co dịp trở lại bến đò ấy, đã gặp lại người thanh niên tự phong là thuyền trưởng ấy. Anh tên là Nguyễn Thăng Bình, vùa tốt nghiệp trường Đ ại học Hàng  hải. Anh mới cưới vợ - chính là cô gái đã kéo anh nhảy xuống sông lúc đó. Chuyến đò ngang hôm nay trời yên gió lặng. Bình kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện, toàn là nhũng câu chuyện không đầu không cuối. Khi đò sắp cập bến, tôi mới hỏi Bình:
  • Tại sao lúc ấy anh lại tự phong cho mình là thuyền trưởng ? Anh có biết cái ông thuyền trưởng thật đó không?
  • Em xin trả lời câu hỏi sau trước. Cái ông thuyền trưởng thật ấy là người lang em, cả làng  ai cũng biết vì ông ta bơi rất kém, mấy lân suýt chết đuối, vậy mà không hiểu sao lại được lam thuyền trưởng. Còn câu hỏi tại sao em lại tự phong lam thuyền trưởng, em không biết trả lời thế nào. Luc ấy , em chỉ nghĩ là con đò sắp bị đắm và cần phải cứu tính mạng những người trên đò. Em đã buột miệng nói ra như thế !
  • Có phải vì thế mà Bình đã trở thành thuyền trưởng thực thụ?
  • Đó là do người yêu em, tức vợ em bây giờ. Cô ấy nói :Anh phải trở thành thuyền trưởng , nếu không anh sẽ suốt đời mang tội mạo nhận!...
    Con đò cập bến. Trời sập tối từ bao giờ. Tôi chia tay Bình. Ngần ngừ một lúc, Bình nói:
  • Anh có muốn thấy các nhân vật của mười năm trước không?
    Tôi nắm chặt tay Bình:
  • Có chứ ! Ai vậy? Ở đâu?
  • Trên bến sông này, cứ vào giờ này, ngày nào cũng vậy, có ba người xuất hiện. Đó là hai bà buôn mập ú và gày đét. Hai bà ngồi trên bờ sông và chốc chốc lại la lên: Bắt lấy nó!...Bắt nó đền cho tôi hai tạ hàng xịn!... và người thứ ba chính là ông thuyền trưởng tàu Hải Âu. Ông ta luôn mồm gào lên: Tôi mới là thuyền trưởng tàu Hải Âu!          
Bình vừa dứt lời thì như là kề sát bên tai tôi vang lên đồng  loạt những câu nói ấy, chúng hòa quyện với nhau tạo thành một thứ âm thanh kỳ dị, mà cho đến tận bây giờ tôi vẫn không sao hiểu nổi tại sao lại có loại âm thanh kỳ dị ấy ?

 Đỗ Ngọc Thạch
Phongdiep.net

Gửi email trang này cho bạn bè Mở cửa sổ in bài viết này

Đường Văn ::
     Kiến Ba Khoang - Chùm truyện mini của Đỗ Ngọc Thạch
 Đường Văn::
Hóa Thạch - Chùm truyện mini của Đỗ Ngọc Thạch
Có nhà khảo cổ học nọ sau khi làm xong luận án Tiến sĩ thì phát hiện ra rằng ngành khảo cổ học không còn vấn đề gì đáng quan tâm nữa, liền chuyển qua văn học - nơi mà có thể đón nhận người từ mọi ngành nghề chuyển tới. Khi bước vào thế giới văn học, vị Tiến sĩ khảo cổ học được nhóm các nhà nghiên cứu, phê bình chèo kéo với lí do: ở đây ai cũng bằng cấp, học vị cao đầy mình, còn ở bên sáng tác thì trình độ rất lôm côm, có cả người chỉ có học vấn tiểu học! - Ngày đăng: 25/12/2012. Lần đọc: 63 . Cập nhật bởi: DiepAnh






Di truyền - Chùm truyện mini của Đỗ Ngọc Thạch
Trong ngày ăn mừng cậu cả đậu thủ khoa tới ba trường đại học, ai cũng mặt mày hớn hở tới chúc mừng cậu cả liên tục, tuy nhiên nếu nhìn kỹ thì trên gương mặt cậu cả đang tàng ẩn một nỗi u sầu sâu thẳm. Người mẹ cậu cả phát hiện điều này ngay từ đầu bữa tiệc và muốn lờ đi... - Ngày đăng: 21/12/2012. Lần đọc: 116 . Cập nhật bởi: DiepAnh




Xem thêm:

Qua sông bằng đò

Qua sông bằng đò(Con ơi nhớ lấy câu này
Sông sâu chớ lội, đò đầy chớ qua
Lời mẹ dặn – ca dao cổ)



truyện ngắn đỗ ngọc thạch


Đỗ Ngọc Thạch

1 nhận xét: