Onga Bergon
Ônga Bergôn, nhà thơ Nga-Xô viết nổi tiếng 16.05.1910 - 13.11.1975 |
"Thông
thường, một bài thơ nước ngoài được đánh giá là hay vì nó đã được
chuyển ngữ rất xuất sắc. Người dịch thành công khi phổ biến bài thơ với
một sắc thái vừa hay bằng ngôn từ, vừa có sự cảm nhận rất thơ của mình. Ở
đây, bài thơ "Mùa lá rụng" cũng là một trường hợp thật đặc biệt. Tôi
chưa tìm thấy bản dịch nào hay và công phu hơn bản dịch của Bằng Việt.
Tuy rất yêu quý bài thơ của Ônga và bản dịch của Bằng Việt, tôi cũng
xin lược dịch lại bài thơ (cố gắng sát nghĩa) để bạn đọc được gần hơn
với một Ônga Becgôn, theo cảm nhận của riêng tôi." (Thu Hà)
Lá rơi
Mùa thu ở Mátxcơva người ta thường treo những tấm biển trên các đại lộ, với dòng chữ:
"Hãy cẩn trọng, lá rơi! "
Mùa thu, mùa thu Matxcơva
Đàn sếu bay trong chiều sương khói toả,
Khu vườn cũ
Đỏ vàng muôn sắc lá,
Những tấm biển treo dọc trên phố xa
Nhắc những ai đi qua
Đơn lẻ hay sóng đôi:
"Hãy cẩn trọng, lá rơi!"
Ơi! Trái tim đơn côi
Trên phố phường xa lạ
Khẽ run trong buốt giá,
Bên khung cửa sáng đèn.
Ở đây, tôi còn ai gọi tên,
Tôi cần ai để vui lên, thân thiết?
Vì sao phải da diết:
"Hãy cẩn trọng, lá rơi?"
Trước đã không cần rồi,
Giờ có gì để mất?
Anh là người thân nhất
Bây giờ bạn cũng không?
Tôi cứ ngẫm trong lòng
Rằng xa anh vĩnh viễn,
Hãy vui lên, vĩnh biệt
Một con người đơn côi!
Thiếu thận trọng ư, hay chỉ trò cười?
Hãy kiên tâm mà vượt qua chờ đợi
Đau đớn quá, dịu dàng tôi đánh đổi
Lời chia tay buồn như mưa rơi...
Cơn mưa đêm ủ ấm lại lòng tôi
Tia chớp nhỏ sáng một thời đã có.
Anh hãy vui lên, hãy làm người hạnh phúc!
Lời chia tay buồn day dứt trong mưa ...
Tôi ra ga vẫn đơn lẻ như xưa,
Tôi từ chối những người tiễn biệt,
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Nhưng bây giờ chẳng muốn nói gì thêm...
Lối nhỏ tràn bóng đêm,
Tấm biển trên lại nhắc
Hỡi những người cô độc:
"Hãy cẩn trọng, lá rơi!"
(Thu Hà)
Mùa lá rụng
Mùa thu ở Mátxcơva người ta thường treo những tấm biển trên các đại lộ, với dòng chữ: "Hãy cẩn trọng, lá rơi!"
Khu vườn cũ đỏ vàng muôn sắc lá,
Những tấm biển treo dọc trên phố xa
Nhắc những người đi qua
Đơn lẻ hay sóng đôi:
"Hãy cẩn trọng, lá rơi!"
Ơi! Trái tim đơn côi
Trên phố phường xa lạ
Khẽ run trong buốt giá,
Bên khung cửa sáng đèn.
Ở đây, tôi còn ai gọi tên,
Tôi cần ai để vui mừng, thân thiết?
Vì sao phải da diết:
"Hãy cẩn trọng, lá rơi?"
Trước đã không cần rồi,
Thì còn chi để mất?
Anh là người thân nhất
Bây giờ bạn cũng không?
Tôi cứ ngẫm trong lòng
Rằng xa anh vĩnh viễn,
Hãy vui lên, vĩnh biệt!
Một con người đơn côi.
Thiếu thận trọng ư, hay chỉ trò cười?
Hãy kiên tâm mà vượt qua chờ đợi
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi,
Lời chia tay buồn như mưa rơi...
Cơn mưa đêm ủ ấm lại lòng tôi
Tia chớp nhỏ sáng một thời đã có.
Hãy vui lên, dẫu đường đời đôi ngả
Lời chia tay buồn như mưa rơi...
Tôi ra ga lặng lẽ một mình thôi
Tôi từ chối những người tiễn biệt,
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Nhưng bây giờ chẳng biết nói gì thêm...
Lối nhỏ tràn bóng đêm,
Tấm biển trên lại nhắc
Hỡi những ai cô độc:
"Hãy cẩn trọng, lá rơi!"
(Thu Hà)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét