Thứ Ba, 12 tháng 3, 2013

Truyện ngắn Đ.N.T - Trích: Thiên Thần Áo Trắng...


Truyện ngắn Đ.N.T - Trích: Thiên Thần Áo Trắng...


Ảnh có tính chất minh họa

Ảnh có tính chất minh họa


Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch - Trích: Thiên Thần Áo Trắng; ...Y Tá

blog.yume.vn/xem-blog/10-truyen-ngan-cua-do-ngoc-thach-...
5 Tháng Chín 2011 ... YuMe.vn - Truyện ngắn ĐỖ NGỌC THẠCH Truyện ngắn ĐỖ NGỌC THẠCH ĐỖ NGỌC THẠCH 10 truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch trên ...

10 truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch trên Ykhoaviet.net



THIÊN THẦN ÁO TRẮNG


Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch gửi YKhoaNet.Vn
Anh lính lái xe tăng Lê Sơn Ưng bị nhiều vết thương, khi được đưa đến đội điều trị dã chiến của Bác sĩ Thanh Nga thì những vết thương đã rất trầm trọng, tuy nhiên thi thoảng vẫn hồi tỉnh và còn nhìn thấy mọi người, mọi vật xung quanh. Ba ngày sau, những vết thương đã có chiều hướng tốt và  anh lính Sơn Ưng đã tỉnh táo hoàn toàn nhưng đôi mắt cứ mờ dần và ba ngày sau nữa thì không thể nhìn thấy gì nữa!…
Người được giao nhiệm vụ chăm sóc, điều trị thường xuyên cho Sơn Ưng là cô Y tá Trần Thị Ninh. Từ khi không nhìn thấy gì nữa, tính tình anh lính Sơn Ưng thay đổi hẳn khiến cho cô Y tá Ninh rất lo ngại: suốt ngày cứ ngồi lỳ một chỗ, như người câm, hỏi gì cũng không nói, nếu có nói chỉ nói mỗi một câu: Tôi muốn được yên tĩnh! Anh ta đang nghĩ gì vậy? Không thể đầu hàng số phận như vậy được! Khi mới tới đội điều trị, anh ta rất gan dạ, còn làm gương cho người khác trong việc chống chọi với sự đau đớn của những vết thương cơ mà? Ninh nói chuyện với Bác sĩ Thanh Nga thì chị nói: “Em cứ bình tĩnh! Anh ta đang tập làm quen với bóng tối! Ngoài sự đau nhức của những vết thương khác, anh ta lần đầu bị bóng tối bao phủ, hành hạ!…Đừng có trách anh ta mà cần dịu dàng hơn, chăm sóc tốt hơn! Và em nhớ đừng bao giờ quên mình là một Thiên Thần Áo Trắng, có thể thay đổi được tình trạng thương tật cũng như số phận của các anh em Thương binh!”.
Lời nói của chị Thanh Nga đã khiến cô Y tá Ninh bình tĩnh trở lại. Tuy mới làm Y tá ở Đội điều trị này được hai tháng nhưng cô Y tá Ninh đã không còn là “Lính mới” nữa mà đã “đầy mình” kinh nghiệm bởi ngày nào cũng có hai, ba thương binh được đưa tới. Song, không hiểu sao, với anh chàng Sơn Ưng này, Ninh thấy mình có một cảm xúc khác lạ? Không phải vì anh ta là đồng hương đất Quan họ Bắc Ninh và khi mới gặp Ninh, anh ta khẳng định Ninh rất giống người yêu của anh ta, mà mỗi khi thay băng, tiêm thuốc rồi cho anh ta uống thuốc, Ninh thấy người anh ta có một cái Mùi rất lạ, nó gần giống như mùi rượu mà mỗi khi bố Ninh uống, Ninh đều ngửi thấy? Một cảm giác bâng khuâng, nhẹ nhàng mà ngây ngất?
Sang ngày thứ hai kể từ khi anh lính Sơn Ưng bị hỏng mắt, Cô Y tá Ninh thôi không hỏi chuyện anh thương binh Sơn Ưng bằng lời nói thông thường nữa mà bằng những bài ca Quan Họ quen thuộc. Khi cần hỏi anh chàng Sơn Ưng điều gì, chẳng hạn như đêm qua ngủ có ngon giấc không, các vết thương có còn đau nhức không, hiện thấy trong người thế nào… thì cô lồng vào những bài ca Quan Họ mà cô tin chắc rằng anh chàng Thương binh này sẽ hiểu ra ngay! Quả nhiên, sau nửa ngày vẫn “im như thóc”, anh chàng Thương binh Sơn Ưng bỗng trở thành một Liền Anh chính hiệu khiến cho tất cả Đội điều trị kinh ngạc mãi không thôi! Có ba anh chàng thương binh đòi Liền Anh Sơn Ưng “huấn luyện cấp tốc” để trở thành Liền Anh bởi gần chục cô gái của Đội điều trị từ chị nuôi, Y tá đến Bác sĩ đều là những Liền Chị rất diệu nghệ!… Và chỉ sau một ngày huấn luyện cấp tốc, có tới sáu người được cấp chứng chỉ là Liền Anh xuất sắc! Cả Đội điều trị bỗng như là trở thành một Làng Quan họ!…
Song, cái “Làng Quan Họ” ấy chỉ tồn tại được một tuần thì hơn một nửa số thương binh được chuyển về tuyến sau và Đội Điều trị được điều động tăng cường cho những  nơi có chiến sự ác liệt hơn. Anh thương binh Sơn Ưng nằm trong số những người được chuyển về tuyến sau bởi các vết thương đã ổn định. Khi chia tay Đội điều trị, thời gian quá gấp gáp khiến Sơn Ưng và Cô Y tá Ninh không thể “nói hết” những điều cần nói!… Tuy nhiên, như có một nhà thơ của thế hệ này đã viết: phút chia tay ta chỉ nắm tay mình / điều chưa nói thì bàn tay đã nói / người đi rồi hơi ấm còn ở lại / còn bồi hồi trên mỗi ngón tay ta… Và điều kỳ diệu bất ngờ đã xảy ra: chính vào cái thời khắc chia ly lưu luyến đó, sau câu nói cuối cùng của cô Y tá Ninh lúc chia tay: “Chúc anh nhanh chóng hồi phục sức khỏe và cầu Bồ Tát phù hộ cho đôi mắt của anh lại nhìn thấy ánh sáng như xưa”, thì như là có phép nhiệm màu, đôi mắt của Sơn Ưng lại bừng sáng!…
Sau đó, Sơn Ưng đã không “về tuyến sau” nữa mà tìm về đơn vị cũ, đơn vị của anh đang chuẩn bị chiến dịch lớn  mà Đại đội của anh được chọn là mũi nhọn xung kích!
* *
Mười năm sau,  cả Bác sĩ Thanh Nga và cô Y tá Trần Thị Ninh cùng chuyển về làm việc ở Bệnh viện Đa Khoa của tỉnh Bắc Ninh. Bác sĩ Thanh Nga đã lấy chồng, là một bạn học cũ, người yêu cũ, hiện là một Giám đốc một Sở của tỉnh. Còn Cô Y tá Trần Thị Ninh thì vẫn ngày ngày ngóng đợi anh chàng Sơn Ưng…Ngày ngày, cô giở cuốn sổ ghi chép của Sơn Ưng đã tặng cô lúc chia tay và đã đọc có tới hàng ngàn lần những đoạn nhật ký, những bài thơ anh đã chép vào cuốn sổ nhỏ, trong đó có bài thơ Đợi anh về mà cô đã thuộc lòng:
Thiên thần áo trắngEm ơi đợi anh về
Đợi anh hoài em nhé
Mưa có rơi dầm dềNgày có buồn lê thêEm ơi em cứ đợi.
Tin anh dù vắng vẻ
Lòng ai dù tái tê
Chẳng mong chi ngày về
Thì em ơi cứ đợi!

Đợi anh hoài em nghe
Tin rằng anh sắp về!
Đợi anh anh lại về.
Trông chết cười ngạo nghễ.

Vì sao anh chẳng chết?
Nào bao giờ ai biết?
Có gì đâu em ơi
Chỉ vì không ai người.
Biết như em chờ đợi!…
* *
…Một ngày kia, có một người lính, đeo chiếc ba lô con cóc còn vương bụi đường, tìm đến Bệnh viện xin gặp cô Y tá Trần Thị Ninh. Nhận được tin, cô Y tá Ninh chạy như bay ra phòng thường trực, nhưng khi nhìn thấy người lính, cô đứng sững lại, bối rối vì đó không phải là anh lính Sơn Ưng của cô! Nhưng người lính kia cứ một mực tự nhận mình là Sơn Ưng và khẳng định cô Y tá Ninh chính là người mà anh cần tìm, chính là cô Y tá Thiên Thần Áo Trắng của Đội Điều trị dã chiến  nơi anh đã từng tới điều trị và chính cô đã cầu Bồ Tát cho đôi mắt của anh thoát khỏi sự bao phủ của bóng tối…Nói tóm lại, người lính nhất quyết khẳng định cô chính là người đã ước hẹn với anh ngày gặp lại hôm nay! Cô Y tá Trần Thị Ninh bàng hoàng kinh ngạc không hiểu tại sao lại có người lính này nói đúng mọi điều suy nghĩ của cô bao năm nay, nhất là khi anh còn hỏi cô có còn giữ quyển sổ nhỏ mà anh đã tặng cô lúc chia tay, trong đó có bài thơ Đợi anh về hay không?
Bác sĩ Thanh Nga cũng được gọi tới để “nhận diện” người lính tự nhận là Sơn Ưng này. Bác sĩ Thanh Nga nói với Ninh: “Về diện mạo thì rõ ràng người lính này không phải là cái anh thương binh Sơn Ưng ngày ấy đã điều trị ở Đội Điều trị của chúng ta. Nhưng những gì anh ta nói thì ngoài Sơn Ưng ra, không thể có người thứ hai!”. Cô Y tá Ninh nói: “Liệu có phải đây là một người đồng đội thân thiết của anh Sơn Ưng không? Anh Sơn Ưng đã kể hết mọi chuyện của mình cho những người đồng đội thì những người này “vào vai” Sơn Ưng có khó khăn gì?”. “- Nói như thế cũng phải, nhưng anh ta cứ nhất quyết rằng mình chính là Sơn Ưng thì thật là khó hiểu?”…
Hai người đang băn khoăn không biết làm gì thì một người lính khác, cũng như là vừa từ nơi chiến trường khói lửa trở về, tới Bệnh viện xin gặp cô Y tá Trần Thị Ninh và điều khiến cho Bác sĩ  Thanh Nga và cô Y tá Ninh lại một phen nữa phải kinh ngạc là người lính này cũng tự nhận mình là Sơn Ưng!…
Cả Bác sĩ Thanh Nga và cô Y tá Ninh quả là đã hoàn toàn bất lực và rối trí tới mức sẽ phát điên nếu như không có hai cô Y tá tên là Liên Hương và Lan Hương tới và cùng nói: “Người ta “vào vai” anh chàng Sơn Ưng rất giỏi thì chúng em cũng có thể “vào vai” cô Y tá Trần Thị Ninh còn đạt hơn bởi các chị nhìn lại chúng em xem có giống chị Ninh không?”. Khi cùng nhìn lại dung mạo của hai cô Y tá Liên Hương và Lan Hương, cả Bác sĩ Thanh Nga và cô Y tá Ninh đều phải giật mình sửng sốt khi thấy hai cô gái này thật là giống cô Y tá Ninh! Và đúng như dự đoán của Bác sĩ Thanh Nga, khi cho hai người lính kia, từng người tiếp xúc với Liên Hương và Lan Hương thì cứ như là họ mới xa nhau có vài ngày, vài tháng mà thôi! Họ không những nhận nhau ngay mà còn biểu lộ những cảm xúc rất mãnh liệt!…
* *
Sang ngày hôm sau, lại có hai người lính như hai người lính ngày hôm trước, tới Bệnh viện xin gặp cô Y tá Trần Thị Ninh và đều nhận mình là anh thương binh Sơn Ưng, người đã từng điều trị ở Đội Điều trị dã chiến của Bác sĩ Thanh Nga thời kỳ chiến tranh. Như là một sự phản ứng có sẵn, Bác sĩ Thanh Nga cho tập trung tất cả các cô Y tá của Bệnh viện và ngay lập tức, không khó khăn gì khi chọn ra ðýợc hai ngýời khá giống cô Y tá Ninh! Và câu chuyện “Sơn Ưng nhân bản” rồi “Cô Y tá Ninh nhân bản” không biết sẽ đi tới đâu nếu như cô Y tá Trần Thị Ninh không nhận được điện thoại của gia đình anh lính Sơn Ưng báo tin: gia đình mới nhận được giấy báo tử của Ban chỉ huy Quân sự tỉnh nói rõ rằng Sơn Ưng đã hy sinh!…
* *
Bác sĩ Thanh Nga, nguyên mẫu của nhân vật Bác sĩ trong truyện ngắn này, hiện đã nghỉ hưu và đang là thành viên của một nhóm Đi tìm đồng đội, gồm toàn những cựu chiến binh từ sáu mươi tuổi trở lên . Câu chuyện về mối tình giữa anh thương Sơn Ưng và cô Y tá Ninh cũng là do Bác sĩ Thanh Nga kể, đến đoạn khi nhận được điện thoại của gia đình Sơn Ưng báo tin anh đã hy sinh thì cô Y tá Ninh xin nghỉ việc ở Bệnh viện, về nhà anh lính Sơn Ưng dự lễ truy điệu rồi vào chiến trường Tây Nguyên tìm hài cốt Sơn Ưng rồi từ đó không thấy tin tức gì cả…
Sau khi nghỉ hưu, Bác sĩ Thanh Nga quyết định đi vào Tây Nguyên để tìm cô Y tá Trần Thị Ninh vì chị thường được cô Y tá Ninh báo mộng rằng cô đã gặp nạn ở một khu rừng thuộc huyện Đăc Glây thuộc tỉnh Kon Tum. Tôi, tác giả của truyện ngắn này, ngẫu nhiên gặp Bác sĩ Thanh Nga ở huyện Đăc Glây khi còn làm báo và đi viết bài về Chương trình Nước sạch Nông thôn ở tỉnh Kon Tum khi Chương trình này còn do Sở Lao động-Thương binh và Xã hội tỉnh Kon Tum đảm trách. Khi tôi mới gặp Bác sĩ Thanh Nga, người phụ trách Chương trình Nước sạch Nông thôn nói: “Bà này còn sung lắm, trèo đèo lội suối còn hơn cả cánh Nước sạch Nông thôn chúng tôi…Nhưng hình như bà ta có biểu hiện của bệnh tâm thần phân liệt, đi vào những cánh rừng bạt ngàn, tìm một vật vô tăm tích, không gọi là tâm thần thì gọi là gì?”. Tôi đem ý ấy của người phụ trách Chương trình Nước sạch nói với Bác sĩ Thanh Nga thì chị cười bảo: “Bây giờ có chuyện ngược đời như thế đấy, người không biết gì về Y học thì lại chẩn bệnh cho Bác sĩ, cũng giống như chuyện người bạn tôi ở bên Viện Kiểm sát, kẻ phạm tội lại đi điều tra người tốt, quyết định số phận của người tốt!…Nếu anh có ý định viết về mối tình của anh lính lái xe tăng Sơn Ưng và cô Y tá Thiên Thần Áo Trắng Trần Thị Ninh thì hãy đợi tôi tìm được tung tích của cô Y tá Ninh đã!…Cầu Bồ Tát cho cô Y tá Ninh vẫn còn sống và sẽ tìm thấy hài cốt của anh lính Sơn Ưng!”…
Khi tôi gặp Bác sĩ Thanh Nga ở Đăc Glây là từ trước năm 2000. Tôi đợi từ đó đến nay đã hơn mười năm mà vẫn chưa thấy Bác sĩ Thanh Nga thông báo kết quả của cuộc kiếm tìm đó. Tôi nghĩ có lẽ vì lý do gì đó mà Bác sĩ Thanh Nga không muốn báo cho tôi biết kết quả. Nhưng vào những ngày cuối năm Con Trâu vừa rồi, tôi được Bác sĩ Thanh Nga gửi cho một Email với nội dung ngắn gọn như sau: “Đã tìm thấy cô Y tá Trần Thị Ninh hơn một năm nay, nhưng chưa báo cho anh biết vì kết cục rất buồn: cô Ninh bị lăn xuống vực, bị thương rất nặng, được người dân tộc Giẻ Triêng cứu sống nhưng đã bị mất trí nhớ hoàn toàn, đang chữa trị bằng mọi cách nhưng chưa có tiến triển gì!”. Kèm theo nội dung đó là một bức ảnh cô Y tá Trần Thị Ninh đang ngồi bên một thác nước: đó là một bà già tóc rất dài nhưng đã bạc trắng như thác nước, đang cười rất vô tư nên không thể  hiểu được một cách chính xác nụ cười đó có bao hàm ý nghĩa gì?
**
Khi tôi viết tới đoạn trên, có gửi cho Bác sĩ Thanh Nga đọc trước thì nhận được Email trả lời như sau: “Không hiểu sao tháng nay tôi bỗng nhớ nhớ quên quên, không nghĩ rành mạch được một chuyện gì cả. Nếu anh quan tâm thì tôi sẽ gửi cho anh mấy cuốn băng kể chuyện đời lính Quân Y của tôi, nhớ đâu kể đó…Hy vọng sẽ giúp ích cho anh khi viết về những người lính Quân Y chúng tôi!…”. Kèm theo nội dung Email là tấm ảnh chụp Bác sĩ Thanh Nga và cô Y tá Ninh: đó là hai bà già tóc trắng như mây và cùng cười, hai nụ cười đều rất vô tư nên rất khó đoán ý nghĩa!
Sài Gòn, Tháng 2-2010
Đỗ Ngọc Thạch

MẸ TÔI LÀ Y TÁ


Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch gửi đăng YKhoaNet.Vn
Thông thường, người ta chỉ muốn  “khoe” cha, mẹ của mình khi làm “Ông nọ Bà kia”. Nhưng tôi và cô bạn Hiền Lương thì lại muốn  “khoe” mẹ của mình là Y tá. Thực ra, chỉ sau này, khi đã đi làm ở các cơ quan Nhà nước được khoảng năm năm, tôi mới có ý thức về sự phân biệt cao thấp, lớn bé của các vị trí viên chức trong các cơ quan công quyền.
Mẹ tôi là y tá
Hình minh họa
Việc làm Y tá của mẹ tôi và mẹ cô bạn Hiền Lương có cái gì đó bất bình thường, mà mãi sau này, khi mẹ tôi sắp qua đời tôi mới được biết tường tận. Mới đọc mấy dòng này, thế nào cũng có người hỏi: Tại sao tôi không chỉ tập trung nói về mẹ của mình mà lại có cả mẹ của cô bạn Hiền Lương nào đó? Tôi xin nói ngay, mẹ tôi và mẹ của cô bạn Hiền Lương là chị em sinh đôi, mẹ tôi tên Thao Giang, là chị, còn mẹ Hiền Lương tên Lô Giang, là em, đương nhiên. Còn tôi và Hiền Lương chỉ coi nhau là bạn mà không phải là anh em con Dì con Già vì Hiền Lương không phải là con đẻ mà chỉ là con nuôi, nhưng mẹ Hiền Lương coi như con đẻ vì đã nuôi Hiền Lương từ lúc mới lọt lòng!
**
Trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp, hai chị em Thao Giang và Lô Giang đều đã học hết bậc Trung học, nên khi lên chiến khu tham gia kháng chiến đều được gọi đi học: người chị Thao Giang học Sư phạm, còn người em học Y. Lúc đó, chưa có trường Đại học như bây giờ, nên khi tốt nghiệp chỉ tương đương trình độ Trung cấp, tức cô chị Thao Giang về làm giáo viên Cấp Hai (từ lớp 5 đến lớp 7, hệ 10 năm), còn cô em Lô Giang về làm Y sĩ. Thời kỳ kháng chiến lúc đó, trình độ văn hóa, chuyên môn như thế đã là cao vì so với mặt bằng văn hóa chung của đất nước thì còn có tới 80% là mù chữ!
Cả tôi và Hiền Lương đều được sinh ra khi mẹ tôi ( tức người chị Thao Giang) và mẹ Hiền Lương còn đang học ở trường Sư phạm và trường Y, nên khi hai người mẹ học xong và đi làm ở đâu thì chúng tôi làm sao mà biết?
Sau kháng chiến, tất cả chúng tôi đều về sống ở Hà Nội, cùng thuê chung một căn nhà. Lúc đầu, cả mẹ tôi và mẹ Hiền Lương đều không đi làm ở cơ quan Nhà nước mà mẹ Hiền Lương thì bán xôi đậu xanh, còn mẹ tôi thì bán xôi gấc. Thực ra hai người cùng làm hàng và cùng bán với nhau, tuy lúc bán thì mẹ tôi lo thúng xôi gấc còn mẹ Hiền Lương lo thúng xôi đậu xanh. Song, hai người ngồi cạnh nhau, có thể thay nhau xử lý mọi việc, cho nên tuy hai mà một!
Lúc đó, việc buôn bán như thế không phổ biến đại trà như bây giờ và bị coi như “ngoài vòng pháp luật”, có thể bị mấy anh cán bộ Thuế vụ bắt bất cứ lúc nào! Song, hai cô hàng xôi Thao Giang và Lô Giang khá nhanh nhẹn và khỏe mạnh nên thoáng thấy “động” là đội thúng xôi lên đầu mà “ù té quyền”!
Tôi và Hiền Lương lúc đó đã bảy, tám tuổi, thường đi bán phụ cho hai người mẹ nên công việc rất nhanh chóng kết thúc, chỉ khoảng chín giờ sáng là đã có thể thu dọn chiến trường. Chính vì tôi và Hiền Lương thường đi bán xôi với mẹ nên khi vừa thò mặt tới trường là mấy đứa hay trêu chọc hát liền bài hát “Cô hàng xôi”: Cô hàng xôi ơi / Bán tôihai hào / Bán cho rẻ nhé / thêm tí hành phi / thêm tí hạt tiêu / ới cô hàng xôi /…xôi cô ngon ghê / nhưng mà tôi chê / móng tay cô dài / cô gãi lên đầu / chấy rơi vào xôi…
Lúc đầu, nghe chúng bạn hát thế, Hiền Lương tỏ vẻ bực tức, nhưng tôi bảo: “Kệ chúng nó! Rồi thế nào chúng cũng bị kết tội xuyên tạc bài hát!” (Vì đó là lời nhại bài gốc “Hoa Chăm Pa” và lúc đó sự “nhại lời” những bài hát đã nổi tiếng, đã phổ biến được coi như là hành vi phản động!). Mấy đứa kia sau khi biết tôi nói vậy thì sợ, không dám hát trêu chọc nữa!
**
Một hôm, chúng tôi mới bán được non nửa thúng xôi thì hai cán bộ Thuế vụ đột ngột xuất hiện, ngồi thành hai đống lù lù trước hai thúng xôi! Cả hai người mẹ và hai đứa con chúng tôi đều tròn mắt kinh ngạc, nổi da gà và tất nhiên là không thể chạy như mọi khi mà ngồi chết lặng! Hai cán bộ Thuế vụ kéo cái “xà-cột” (loại túi công tác lúc đó, thường đeo lủng lẳng bên hông, có người lại thích để lủng lẳng phía trước, cho thiên hạ sợ!) lên đùi, lấy ra kẹp giấy tính viết phạt thì có hai người khách đang ngồi ăn xôi cạnh đó (chúng tôi có đem theo vài cái ghế con để ai muốn ăn ngay tại chỗ thì ngồi), đến sát bên hai người cán bộ Thuế vụ, rút ra hai cái thẻ gì đó rồi chìa ra trước mặt hai người kia, đồng thời nói nhỏ đủ cho hai người cán bộ Thuế vụ nghe rõ: “Đây là đối tượng của chúng tôi đang “Làm việc”, các anh không được đụng vào!”. Hai người cán bộ Thuế vụ thấy vậy thì đứng dậy, lẳng lặng “rút quân” ! Hai người khách đang ăn xôi chờ cho hai người cán bộ Thuế vụ đi xa thì cười cười rồi nói: “Hai người không phải sợ bất cứ ai, có chúng tôi “canh chừng” thì không ai dám “làm gì” cả!”…
Về nhà, hai người mẹ cứ suy nghĩ mãi về hai người khách ăn xôi, không biết vì sao họ lại “quan tâm đặc biệt” đến mình như vậy? Không cần đợi lâu, sáng hôm sau, khi hai người mẹ vừa đặt thúng xôi xuống chỗ bán xôi quen thuộc thì hai người khách ăn xôi đặc biệt hôm qua xuất hiện, kéo ghế ngồi trước thúng xôi và cùng nói: “Hôm nay chúng tôi mở hàng, hẳn sẽ rất đắt hàng!”. Vừa ăn xôi, hai người khách này vừa nhỏ nhẹ hỏi dăm ba câu và kín đáo đưa tình qua ánh mắt với hai “Cô hàng xôi”!…Trước khi đi, hai người khách ăn xôi còn hát bài “Cô hàng xôi” và cố ý dừng ở câu:…Cô hàng xôi ơi / Tôi muốn cùng cô / Kết duyên trọn đời!
Buổi trưa, khi ăn cơm, cả mẹ tôi và mẹ Hiền Lương không nói câu nào, khác hẳn những bữa ăn mọi khi, nói đủ thứ chuyện. Như là không chịu nổi sự im lặng như thế, Hiền Lương nói: “Con thấy có vẻ như hai người khách ăn xôi kia muốn cưới mẹ Lô Giang và bá (bác) Thao Giang?”. Mẹ Hiền Lương nói như quát: “Không được nói bậy! Mẹ Lô Giang đã quyết không lấy chồng để nuôi Hiền Lương. Còn mẹ Thao Giang thì ai mà lớ xớ đụng vào, ông Tiểu đoàn trưởng về bắn vỡ sọ!”. Không ngờ Hiền Lương nói ngay, mà giọng điệu như người lớn: “Mẹ không thể ở vậy suốt đời được! Mẹ phải lấy chồng thì mới có người bảo vệ, mới có chỗ dựa chắc chắn! Mẹ không nhớ hôm hai người cán bộ Thuế vụ định “bóp nặn” chúng ta à? Nếu không có hai người khách ăn xôi thì lỗ nặng! Còn bố sĩ quan của chúng ta thì có mấy khi về nhà, đúng là “nước xa không cứu được lửa gần”! Con nói có đúng không?”. Mẹ tôi lúc ấy mới nói: “Con Hiền Lương còn nhỏ mà nói đúng lắm! Tôi có cảm giác bất an, lúc nào cũng thấy thấp thỏm!…Có lẽ chúng ta phải nghỉ bán xôi, tới Bệnh viện nào đó xin việc làm, tôi nghĩ chắc không khó vì Bệnh viện nào cũng sẽ rất thiếu người!”. Mẹ Lô Giang nghe nói vậy thì có vẻ như tán đồng nhưng lại băn khoăn: “Em thì
không nói làm gì, với chuyên môn như em, chắc chắn người ta sẽ nhận ngay. Nhưng còn chị, ai lại nhận cô giáo vào làm việc ở Bệnh viện?”. Mẹ tôi nói ngay: “Cô giáo chẳng lẽ không làm được Hộ lý? Rồi tôi sẽ xin đi học lớp Y sỹ tại chức!”. “Như thế thì vất vả cho chị quá!” – mẹ Lô Giang thở dài. Còn mẹ tôi thì như là nuốt tiếng “thở dài” vào trong bụng, tuy nhiên hai giọt nước mắt vẫn cứ lăn ra…
**
Hai chị em Thao Giang và Lô Giang bàn tính với nhau ngày hôm sau sẽ đến Bệnh Viện Phủ Doãn để xin việc vì người em Lô Giang hy vọng sẽ có người cùng học lớp Y sĩ với mình hồi ở chiến khu đang làm việc ở đó giới thiệu. Khi đến Bệnh viện Phủ Doãn, quả nhiên gặp tới hai người cùng học rồi cùng làm việc với nhau một thời gian sau khi kết thúc khóa học, nhưng cả hai người cùng nói: “Bạn thật không may rồi! Cái ông Trần Mã, cán bộ phụ trách vấn đề nhân sự của chiến khu hồi ấy, người đã định chiếm đoạt trinh tiết của bạn không được rồi kỷ luật đuổi việc bạn khi có chuyện bệnh nhân tử vong ấy, giờ làm chức gì đó to lắm ở trên Sở Y tế, vợ cũng là cán bộ Tổ chức của Bệnh viện này. Việc bạn xin vào làm ở đây thế nào cũng phải qua sự phê duyệt của vợ chồng ông ta! Chắc là sẽ khó đấy!”. Bàn tính mãi, cuối cùng người bạn kia chặc lưỡi nói: “Cứ thử xem sao vậy! Biết đâu giờ ông ta lại có tấm lòng Bồ Tát mà nhận các bạn vào làm ở Bệnh viện này cũng nên? Thời gian có thể làm thay đổi tính nết con người mà!”.
Quả nhiên, khi người bạn dẫn hai chị em Thao Giang và Lô Giang đến gặp vợ ông Trần Mã, rồi gặp ngay cả ông Trần Mã, đều rất vui vẻ, đều nói Bệnh viện đang rất cần người có chuyên môn giỏi và nhiệt tình công tác, yêu nghề và quyết tâm gắn bó lâu dài với nghề Y này… Nhưng hôm sau, khi hai chị em đến Bệnh viện để làm thủ tục thì bà vợ ông Trần Mã nói: “Vấn đề của cô hóa ra lại rất phức tạp, vừa có “tiền án” lại có chuyện thành phần lý lịch. Vậy cô phải lên Sở Y tế, ở trên đó mới có thẩm quyền quyết định!”. Khi lên Sở Y tế, hình như ông Trần Mã đã chờ sẵn. Tuy nhiên, ông Trần Mã không nói ngay đến chuyện xin vào Bệnh viện mà cứ hỏi hết chuyện nọ sang chuyện kia. Chẳng hạn như từ ngày về Hà Nội sinh sống thế nào, sức khỏe có tốt không, đêm ngủ có ngon không, có hay gặp ác mộng không, v.v…Trong khi nói chuyện, ông Trần Mã cứ nhìn xoáy vào ngực hai chị em, lại còn thỉnh thoảng cứ đụng chân, đụng tay…Hai chị em đều “đọc” được cái ý nghĩa thực sự đằng sau những câu chuyện vòng vo Tam quốc của ông Trần Mã, đã có đến ba lần, hai chị em ra hiệu cho nhau “rút quân” nhưng không hiểu sao không dứt khoát được? Cuối cùng thì ông Trần Mã cũng thò cái đuôi cáo ra , kết thúc buổi gặp bằng lời hứa: “Chúng tôi sẽ họp bàn lại trong Ban lãnh đạo, sẽ cố gắng chọn cách giải quyết tốt nhất, song còn phải xem “thành ý” của các cô ra sao?”.
Buổi tối, hai chị em Thao Giang và Lô Giang  đang ngồi thở ngắn than dài với nhau thì ông Trần Mã bất ngờ xuất hiện như người tàng hình và nói ngay: “Chúng tôi đã nhất trí nhận cả cô Lô Giang và cô Thao Giang vào Bệnh viện làm việc. Cô Lô Giang sẽ làm nhiệm vụ Y tá. Sau một thời gian thử thách, nếu có biểu hiện tốt sẽ được làm đúng khả năng đã được đào tạo là Y sĩ. Còn cô Thao Giang cứ tạm thời làm Hộ lý, với trình độ văn hóa cao như cô, khi nào có lớp học Y tá sẽ bố trí cho đi học. Nếu học giỏi, có thể học lên Y sĩ, thậm chí tới Bác sĩ!”. Cả hai chị em không ngờ kết quả lại bất ngờ như vậy thì cùng cảm ơn rối rít. Ông Trần Quả liền nói tiếp: “Không thể chỉ cảm ơn suông như thế, mà phải bằng hành động thực tế!”. Cả hai chị em lại đồng thanh nói: “Chúng em sẽ tích cực làm việc, không ngại khó khăn, gian khổ!”. Ông Trần Mã cười nói: “Tôi nghe những lời hứa như thế quá nhiều rồi, ai cũng nói như thế! Giờ tôi muốn các cô phải bằng
hành động thực tế? Vậy mà các cô không hiểu sao, cô Lô Giang?”. Ông Trần Mã nhìn xoáy vào Lô Giang, ánh mắt ma quái của ông ta như đàn côn trùng bò khắp cơ thể cô gái, khiến cô rùng mình, nổi da gà!
Đúng lúc đó, hai người khách ăn xôi bất ngờ xuất hiện như từ trên trời rơi xuống! Một người đứng ở cửa, như có ý nói “Tất cả ngồi im! Nội bất xuất, ngoại bất nhập!”. Một người nhẹ nhàng đi lại gần chỗ hai chị em Thao Giang và Lô Giang, dịu dàng nói: “Tại sao hai chị em không bán xôi nữa mà không nói một tiếng, để chúng tôi nhịn đói hai ngày hôm nay rồi?”. Hai chị em ngớ người, chưa biết phản ứng thế nào thì người này tiến sát đến bên ông Trần Mã, nói nhẹ nhàng nhưng trong giọng nói ẩn chứa rất nhiều sát khí: “Xin chào Mã Tiên sinh! Nghe danh Mã Tiên sinh đã lâu mà hôm nay mới được diện kiến, quả là “danh bất hư truyền”, Mã Giám Sinh của Thi hào Nguyễn Du làm sao sánh bằng? Lần này thì Ban Bảo vệ nội bộ có đầy đủ bằng chứng sinh động, cụ thể chứ không chỉ “nghe nói” nữa rồi!”. Ông Trần Mã từ nãy vẫn đứng yên bất động, giờ thì giật mình, luống cuống , song ông ta cũng kịp lấy lại “sự bình tĩnh nghề nghiệp” và đi lại cạnh người đứng ở cửa, nói cái gì đó với người này và hai người cùng đi ra ngoài!
**
Sau lần “đụng độ” giữa ông Trần Mã và “hai người ăn xôi”, thực ra là hai cán bộ của Ban Bảo vệ nội bộ – những người có sức mạnh ngầm -, hai chị em Thao Giang và Lô Giang được nhận vào làm việc ở Bệnh viện, người chị Thao Giang làm Hộ Lý, người em Lô Giang làm Y tá. Một tháng sau thì người chị được cử đi học một khóa Y tá chín tháng, còn người em Lô Giang thì lên xe hoa với một trong hai người khách ăn xôi kia! Sau khi cưới chồng, hai mẹ con Lô Giang không ở với người chị Thao Giang nữa mà Lô Giang phải về nhà chồng làm một nàng dâu thảo hiền!
Lâu lâu, hai mẹ con Lô Giang mới đến thăm người chị Thao Giang. Lần nào cũng vậy, vừa nhìn thấy chị Thao Giang, người em Lô Giang đều nhào tới chị rồi khóc nức nở như là ở nhà chồng không thể được khóc! Khóc tới năm phút, Lô Giang mới nói với chị: “Chị ơi, em khổ quá! Chồng em nó vũ phu quá, hơi tí là đánh em không hề nương tay!”. Nói rồi lại khóc mãi, không nói gì được cho tới lúc chia tay!
**
Từ sau khi mẹ con Lô Giang và Hiền Lương về nhà người chồng Lô Giang, tôi không có dịp gặp lại hai mẹ con nữa. Có hỏi mẹ Thao Giang nhưng mẹ như là không muốn nói. Ngay cả chuyện tại sao mẹ Thao Giang thôi không làm cô giáo nữa, mà lại làm Y tá , phải đi học lại từ đầu và công việc thì cực nhọc, vất vả hơn làm cô giáo rất nhiều, mẹ cũng không muốn nói….Mãi tới khi mẹ Thao Giang bệnh nặng, có vẻ như sắp qua đời, mẹ mới nói: “Nếu như không có đợt tăng cường lực lượng cho các Bệnh viện dã chiến ở chiến trường thì có lẽ dì Lô Giang sẽ chết lụi dưới tay người chồng vũ phu! Nhưng vào Quân Y được ba năm thì Thần Chết ở chiến trường đã bắt dì ấy đi rồi! Thật tội nghiệp!…  Còn việc tại sao mẹ lại bỏ nghề cô giáo mà chuyển sang làm Y tá thì không thể giải thích được tại sao? Con không nhớ câu “Đã mang lấy nghiệp vào thân / Thì đừng trách lẫn Trời gần, Trời xa” sao?”.
Sài Gòn, cuối tháng 2-2010
Đỗ Ngọc Thạch
Mẹ tôi là y tá

Bài viết cùng chủ đề

nguồn: YKhoaviet.Ner

10 Truyện ngắn về Nghề Y...


Ảnh có tính chất minh họa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét