Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013

truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch - trích:...siêu mẫu chân dài

Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch - Trích:...siêu mẫu chân dài

Ai là ngọc nữ mới của điện ảnh Việt?

Nhật ký của một siêu người mẫu chân dài (phần 1)

 1.
Ngày…tháng …năm
Hôm nay mình phải đưa ra một quyết định quan trọng: Đi hay ở? Mình vụt nhớ đến một câu thơ rất hay khi thể hiện tâm trạng này, được ghi trong sổ nhật ký của mẹ: “Bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước / Chọn một dòng hay để nước trôi?” 

Nhật ký của một siêu người mẫu chân dài (phần 2)

 1.
Ngày…tháng…năm…
Khi tỉnh lại, mình không biết là đang ở đâu? Chỉ biết là đang ở trong một căn phòng rất đẹp, như là khách sạn 5 sao. Căn phòng nằm trong một dãy nhà hình chữ U, chữ U này nằm trong một khu vườn với đủ loại cây trái, rộng hơn cả sân trường cũ của mình… Có các lối đi ngang dọc trong khu vườn, hai bên lối đi là đủ các loại hoa, rực rỡ sắc màu!...

Nhật ký của một siêu người mẫu chân dài (phần 1)

 1.
Ngày…tháng …năm
Hôm nay mình phải đưa ra một quyết định quan trọng: Đi hay ở? Mình vụt nhớ đến một câu thơ rất hay khi thể hiện tâm trạng này, được ghi trong sổ nhật ký của mẹ: “Bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước / Chọn một dòng hay để nước trôi?” 
 Mẹ ơi, phải chi mẹ đừng bỏ chúng con mà đi theo người đàn ông ấy, mà sao mẹ đi xa thế, tận Paris, cho dù đó là “Thủ đô ánh sáng” cũng không thể thu hút mẹ mãnh liệt như vậy? Nếu như mẹ muốn nổi tiếng thế giới thì con cũng có thể hiểu được phần nào lý do mẹ ra đi bởi bây giờ đây, con cũng đang phải chọn lựa “Đi hay ở”, nhưng con không đi theo người đàn ông nào cả và con không đi ra khỏi đất nước thân yêu của dân tộc ta, con chỉ đi khỏi Hà Nội…Tại sao con phải ra đi, chắc chắn chỉ một mình con biết và không thể không thông báo với mẹ, người sinh thành và gắn bó với con suốt cả tuổi ấu thơ: Có ba lý do: 1/ Con đã thi trượt Đại học, cũng không lọt được vào Top 5 của cuộc thi Hoa hậu tuổi học trò; 2/ Bố vừa mới cưới vợ mới, cưới vợ mới thì cũng được thôi nhưng đằng này lại cưới đứa bạn học rất thân với con ở lớp 12! Thì ra hai người đã “quan hệ tình dục” với nhau từ đầu năm học mà con không hề hay biết gì cả! Đúng là con gái của mẹ thật ngốc nghếch, có mắt mà như mù, “rước giặc vào nhà” mà không biết! Con thật bất hạnh phải không mẹ, vừa mới mất mẹ giờ lại mất bố! 3/ Lý do thứ ba là : “Bí mật”! Con người ta ai cũng phải giữ cho mình một Bí mật thì mới có thể tạo nên cú đột biến bất ngờ nào đó!...
Mẹ ơi, chỉ sau vài phút tâm sự với mẹ mà con đã vững tâm để đưa ra quyết định rồi: ĐI ! Nói đến đây, con lại nhớ đến một câu thơ mà cũng ở trong nhật ký của me: “Bước chân đi đầu không ngoảnh lại / Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy…” Mẹ ơi, tại sao Người Hà Nội nào khi phải ra đi cũng nghĩ đến câu thơ ấy? Mà sao từ ngày mẹ có người yêu mới, mẹ hay thơ với thẩn thế? Mà lại yêu một nhà thơ nữa cơ chứ, may mà nhà thơ này lại giàu cỡ tỉ phú không thì mẹ chết đói mất!...
2.
Ngày…tháng…năm
Đã quyết dứt áo ra đi rồi mà đến phút chót, tại sao ta lại chần chừ, lưỡng lự, luyến tiếc cái gì thế này? Có phải trái tim ta còn quá yếu mềm, ta chưa đủ bản lĩnh để bước chân vào cuộc đời của kẻ giang hồ, mà “Giang hồ hiểm ác”? Tại sao nghĩ đến hai chữ “Giang hồ” ta bỗng thấy ớn lạnh? Có phải giang hồ đầy những cạm bẫy mà ta thì chưa có một chút gì gọi là kinh nghiệm trường đời? Hay là gọi điện thoại cho mẹ xin một lời khuyên, một lời chỉ dẫn, cũng tốt thôi và biết đâu mẹ sẽ phù hộ cho ta?
- A lô! Có phải là mẹ Lan Hương đó không, con Thiên Hương đây!
- Ôi, con gái đáng thương của mẹ, mẹ thật có lỗi với con, đã không có bên con vào những lúc hệ trọng của cuộc đời! Con đã lên tàu chưa?
- Chào mẹ! Con đang đứng ở sân ga, một cuộc ra đi âm thầm không một người đưa tiễn! Lúc này con muốn có mẹ ở bên con!... Nhưng thôi, con chỉ cần mẹ nói với con một câu: lên tàu hay quay về nhà?
- Đương nhiên là lên tàu rồi! Con tàu nó đang đợi con chứ không có căn nhà nào chờ con gọi cửa đâu!
- Nhưng con thấy như có một bàn tay vô hình níu kéo con lại!
- Con có nhớ trong “Tam thập lục kế” có kế “Ve sầu thoát xác” không? Con đổi áo, thay mũ, đeo kính mát vào và lên tàu ngay! Chần chừ là tự sát! Mẹ tin là con gái của mẹ sẽ thượng lộ bình an! Mẹ sẽ theo dõi từng bước đi của con và sẽ cầu Bồ Tát phù hộ cho con! Con lên tàu đi, hồi còi thứ nhất đã vang lên rồi đó!...
3.
Ngày…tháng…năm…
Tàu đã chạy được mười phút. Lên tàu là mình chui lên cái giường tầng sát nóc tàu và nhắm chặt mắt bởi mình không dám nhìn thấy những hình ảnh cuối cùng của Hà Nội chạy loang loáng qua cửa sổ con tàu! Mình muốn ngủ một giấc để cho khi tỉnh dậy thì đã có mặt ở Sài Gòn! Nhưng vừa mới chợp mắt thì có ai đánh thức dậy, thì ra đó là người kiểm soát vé. Mình tìm cái túi du lịch để lấy vé thì giật mình, cái túi du lịch, và cả cái va-li đựng quần áo cũng không cánh mà bay!...
Người soát vé không tin là mình bị mất hết hành lý, cả vé và cả tiền (chỉ còn vài chục tiền lẻ trong túi quần), cứ bắt mình mua vé phạt và còn đòi bắt mình xuống ga khi tàu dừng đón khách ở ga tới. Đang nói qua nói lại thì một bà ở giường đối diện nói với người soát vé: “Tôi là người mua vé cùng lúc với cô bé này ở ga Hà Nội, tôi có thể xác nhận cô bé đã bị mất hành lý và mua vé phạt cho cô ta về tới ga Sài Gòn!”. Mọi việc được giải quyết mau lẹ. Khi người đàn bà đưa cho mình cái vé phạt mà bà đã mua cho, mình mới nhìn kỹ bà và kinh ngạc khi thấy bà có nhiều nét rất giống mẹ, đến nỗi mình suýt ôm chầm lấy bà mà la lên: “Mẹ ơi!...” Hình như người đàn bà này đọc được suy nghĩ và cảm xúc của mình, bà nở nụ cười phúc hậu rồi kéo mình vào lòng bà và ôn tồn nói: “Con cũng rất giống con gái của mẹ. Nó vào Sài Gòn một năm rồi. Lần này mẹ vào thăm nó và ở luôn với nó. Nếu con thích thì chúng ta có ba người, Ba cây chụm lại nên hòn núi cao, không sợ gì hết! Không có việc gì khó / Chỉ sợ lòng không bền…”…
 Không biết người đàn bà này còn nói gì nữa không nhưng mình lại bị kinh ngạc lần nữa khi càng nghe bà nói, càng thấy rất giống cách nói chuyện của mẹ: đó là rất tự tin vào cách lý giải sự việc của mình và thường xen kẽ ca dao, tục ngữ và cả thơ nữa!...
4.
Ngày…tháng…năm…
Vào đến Sài Gòn, như là có bàn tay sắp đặt từ trước của Tạo hóa, đến ở với mẹ con người đàn bà đã cứu giúp mình trên tàu. Và lại một điều trùng hợp nữa khiến mình cứ kinh ngạc hoài: người mẹ có tên là Minh Hương, còn cô con gái, cùng năm sinh và chỉ hơn mình sáu tháng tuổi, cũng có tên Hương – Thanh Hương!
Thanh Hương cũng có khuôn mặt hao hao như mình còn hình thể thì giống hệt: cao 1,78 mét, số đo ba vòng là 88-58-88 (Khi vừa đo các số đo cho mình xong, Thanh Hương đã ôm chầm lấy mình mà nói: “Ôi, thật là kỳ diệu, chúng ta cùng có số đo “năm số 8”, thế thì chúng ta sẽ cùng có mặt trên sàn Catwalk, cùng trở thành siêu người mẫu!”). Thế là buổi gặp mặt trở thành lễ kết nghĩa Tỉ - Muội thật cảm động. Nói thêm ra điều này thật khó tin nhưng không thể nói khác: bà Minh Hương cũng mới ly hôn và vào Sài Gòn với người chồng mới (không cần đăng ký kết hôn nữa!) cũng là một…Nhà Thơ tỉ phú!
Mới vào Sài Gòn  chưa được một năm nhưng Thanh Hương đã am hiểu Sài Gòn khá kỹ và cuộc sống  khá tiện nghi, do được ông bố dượng là nhà thơ tỉ phú kia đỡ đầu, chỉ dẫn...tường tận. Thanh Hương – đại tỉ của mình và cũng là sư phụ khi quyết định cùng mình nhập cuộc thế giới người mẫu Sài Gòn. Đại tỉ thường nói nhiều lần câu này: “Sàn Catwalk như một đấu trường khốc liệt, vì vậy chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ trước khi bước nhịp đôi chân dài trên sàn Catwalk! Khi đã vào cuộc là chỉ được chiến thắng! Chiến thắng hay là chết!” Khi mới nghe lần đầu mình cũng thấy lạnh gáy nhưng nghe hoài thì thành quen rồi, đến nỗi khi gặp chuyện gì vui, thay vì hát một câu gì đó như người ta thì mình la lớn: “Chiến thắng hay là chết!”. Những lúc đó, mình lại gọi điện thoại cho mẹ, mẹ cứ nói hoài một câu: “Con gái của mẹ sẽ chiến thắng!”…
Một hôm, đại tỉ Thanh Hương đưa ra một tập tài liệu về cuộc đời, sự nghiệp của giới người mẫu Sài Gòn và bảo phải đọc kỹ, thậm chí phải thuộc lòng những chỗ nói về những người mẫu “Nam Tiến”  đi trước – gọi là “Tiền bối”. Mình có thể ghi lại đây một vài đoạn về những người mẫu “Nam Tiến” đã thành danh như sau:
Sự chuyển vùng miền của những người đẹp chân dài, từ những “đàn chị tiền bối”như Giáng My, Trương Ngọc Ánh đã khai thông con đường “Nam Tiến". Tuy nhiên, những người đẹp này không sống chết vì nghề người mẫu. Họ chỉ tham gia thời trang như một sự tô điểm cho tên tuổi thêm sáng đẹp, rực rỡ, đa dạng hơn. Phải đến lứa của siêu mẫu Bình Minh thì mới là sự nhập cuộc hết mình. Bình Minh đã thành công, không chỉ với nghề người mẫu, mà còn cả sân khấu, điện ảnh. Đến nay, Bình Minh đã có vài vở diễn đều đặn tại sân khấu kịch Phú Nhuận. Với Sài Gòn, Bình Minh đã có tất cả, từ gia đình, danh tiếng, tiền bạc.
Sau BM có thể kể đến một loạt những gương mặt mới, như HA, TT, XT, QH, TP, HG, TH, TD... Họ bổ sung cho đội ngũ người mẫu Sài Gòn những sắc thái mới, đa dạng. Và cũng chính họ, tự xác lập vị trí của mình trên sàn catwalk. HA thành công với nhiều phim ảnh. XT với giải vàng siêu mẫu 2008, HG là một trong 5 người mẫu sáng giá nhất của công ty PL…
5.
Ngày…tháng…năm…
HG là một nhân vật “Nam Tiến” khá đặc biệt, rất đáng để cho mình noi theo: HG là Hoa hậu của tỉnh Hải Dương, vào SG  đã được hai năm và cô đã làm được nhiều việc đáng nể: vừa tốt nghiệp Khoa Báo chí của trường ĐH KHXH&NV TP.HCM, cộng tác với kênh Real TV (chương trình truyền hình thực tế, đoạt giải Á hậu 2 cuộc thi Hoa hậu người Việt toàn cầu (Miss Vietnam Global 2009) tổ chức tại Mỹ và hiện là người mẫu quan trọng của Công ty người mẫu PL. Những lời bộc bạch sau đây của HG thật đáng chú ý:
 “ Năm tôi ra đi, tôi mới 19 tuổi, mẹ thì ở Hải Dương, chị thì ở Hà Nội, gia đình ba người mà ở ba miền đất khác nhau, xa cả ngàn cây số, nói thật là cũng suy nghĩ rất nhiều. Nếu vì tình yêu thì có lẽ ngay khi vào Sài Gòn tôi đã... cưới ngay. Nhưng thôi, tuyệt đối không nhắc đến tình yêu vào lúc này. Tôi thích giữ những bí mật. Còn chuyện di chuyển, khi ấy tôi chưa yêu thích thời trang như bây giờ. Tôi chỉ thích thay đổi môi trường sống, tốt cho sức khỏe. Và tôi thích làm việc trong ngành truyền thông. Nếu ở Hà Nội, tôi sẽ rất vất vả tìm chỗ đứng và khẳng định bản thân. Tôi xác định chuyển vào Sài Gòn vì sự nghiệp của mình nhiều hơn..
- Ban đầu, tôi không có ý định làm người mẫu chuyên nghiệp đâu. Tôi ký hợp đồng làm người mẫu với công ty PL là vì muốn có tiền để trang trải cuộc sống đắt đỏ ở đây. Nhưng sau hai năm, thực sự tôi bị thời trang cuốn hút, đến giờ thì yêu thích. Và thời điểm này tôi muốn hết mình và đẩy mạnh công việc người mẫu. Tôi sẽ tạo một phong cách riêng, đó là hình ảnh một quý cô sang trọng. Mỗi người cần có phong cách của riêng mình.
- Trong một môi trường cạnh tranh cao, thì mình phải học và tập rất nhiều, để có thể đứng vững. Và đó chính là điều làm tôi thay đổi. Ngày trước tôi hoàn toàn mơ hồ về âm nhạc, về tiết tấu và giai điệu. Tôi cũng chẳng biết gì về trang phục và phong cách. Đi làm rồi phải học cách cảm nhạc, phải biết tiết tấu để di chuyển trên sân khấu cho có thần. Người mẫu mà không có thần thì đi trên sân khấu giống cái hình nộm thôi.
Giờ tôi nhìn một bộ trang phục là hiểu ngay nó theo phong cách nào, nó phải phối hợp với những phụ trang gì, trang sức ra sao và trang điểm theo tông màu nào nữa. Tôi vốn không biết trang điểm và rất ít khi mua sắm. Đi làm nghề trong lĩnh vực này mình cũng thấy... khôn ra, nhìn mọi thứ rõ ràng hơn…
Tôi vào đây tay trắng, đi thuê nhà để học, vậy mà rồi cuộc sống cũng ổn và còn phát triển được nghề người mẫu nữa, phải nói là cũng gặp may. Giải thưởng từ Miss Vietnam Global 2009 cũng làm tôi thấy mình có được những cơ hội mới trên sàn diễn. Nhiều người biết đến hơn và hình như... thu nhập cũng tốt hơn rất nhiều… Tôi cũng nhận được những lời mời, nhưng đóng phim chiếm mọi thời gian trong ít nhất 3 tháng. Tôi không dám đánh đổi mọi công việc hiện tại để theo phim ảnh. Nghề người mẫu vẫn là công việc tôi muốn gắn bó vào thời gian này…”
6.
Ngày…tháng…năm…
Ngày hôm nay, đại tỉ nói sẽ dẫn đi tiếp xúc với người mẫu HG bằng xương bằng thịt chứ không phải chỉ bằng tài liệu nữa, nhưng rồi lại bảo hoãn vì HG bận, không tiếp được! Gặp người mẫu mà cũng khó vậy sao?
Đại tỉ bảo tiếp tục “nghiên cứu” tài liệu, hôm nay sẽ đọc tới TH và TD:
TH vốn là học sinh trường Múa, chuyên về ballet, từng là Á khôi 2 cuộc thi Hoa khôi Hà Nội 2005, sau giải “Siêu mẫu phong cách” tại cuộc thi Siêu mẫu Việt Nam 2009, TH lại có mặt trong cuộc thi Nữ hoàng Du lịch Quốc tế ở Trịnh Châu, Trung Quốc. Hãy xem TH nói về lúc mới đặt chân vào Sài Gòn như thế nào?
- Khi đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất, thực lòng tôi hoang mang nhiều lắm. Dù gì ở Hà Nội tôi cũng chẳng phải lo gì nhiều. Có gia đình, nhà cửa để ở. Có việc để làm. Nghĩa là việc kiếm sống với mình nó nhẹ nhàng, nó như vui chơi ấy thôi. Nhưng khi vào đây, mình chẳng quen ai, hầu như các mối quan hệ chỉ là sơ giao. Mà mình thì nghe nhiều chuyện về sự cạnh tranh, những đố kỵ trong giới người mẫu nữa. Nhưng phải nhập cuộc ngay lập tức. Nếu không thì mình sẽ bị sốc, bị chán nản và sẽ muốn quay về.
Thực sự ở Hà Nội người mẫu không có nhiều điều kiện làm nghề. Khi vào môi trường mới, tôi có những cơ hội tốt trong nghề nghiệp, đi diễn nhiều hơn, chụp hình tạp chí cũng nhiều, tham gia quảng cáo cho một số nhãn hàng. Nếu ở Hà Nội có lẽ lúc này tôi đã giải nghệ, đi làm việc khác. Còn ở đây thì mình được làm nghề. Bạn bè đồng nghiệp cũng quý nhau. Tôi may mắn là không gặp sự cố nào trong nghề nghiệp…
Với siêu mẫu TD, là trường hợp khá đặc biệt. TD từng đoạt giải vàng siêu mẫu phía Bắc 2005, đã lọt vào Top 10 cuộc thi Hoa hậu Việt Nam và tham gia một cuộc thi quốc tế nữa. Nhưng quả là không may mắn, cô gần như vẫn chưa được giới thời trang biết tới khi mọi hoạt động của cô vẫn còn trong khuôn khổ của Đoàn nghệ thuật Quân khu 2. Và đến giữa năm 2009, cô mới chính thức gia nhập đội ngũ người mẫu tại TP Hồ Chí Minh, sau khi giã từ môi trường quân đội.
Ở tuổi ngoài 20, TD được các nhiếp ảnh gia mê đắm, vì khả năng biến hóa trong những phong cách khác nhau, tạo nên những bức ảnh thời trang đặc biệt. Điều này không dễ có. Đó là điểm mạnh nhất của chân dài này. Cao, mảnh mai và gần như không trang điểm trong đời thường, TD mang đến cảm giác giản dị. Nhưng khi cô chạm đến những bộ trang phục và sắc diện biến ảo theo từng gam màu make up, cô đã là một người khác. "Cô Bắc kỳ nho nhỏ" đang là một cơn gió lạ, xuất hiện đều đặn trên sàn catwalk Sài Gòn và có cuộc đổ bộ rầm rộ trên các trang tạp chí.  Cuối  cùng, cô đã bắt nhịp rất nhanh chóng với cuộc sống và công việc. TD được dự báo sẽ là một trong những cái tên được nhắc đến nhiều nhất trong làng người mẫu  thời trang năm 2009…
7.
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay Đại Tỷ nói sẽ dẫn đi gặp TD và có thể sẽ gặp cả HG, TH và một số siêu người mẫu chân dài đắt giá khác vì nơi sẽ đến là nơi quần anh tụ hội của những cô gái chân dài... Mình đang muốn được gặp một người Hà Nội nào đó cho đỡ nhớ Thủ đô thì việc gặp TD thật là tuyệt. Nhưng khi đến nơi hẹn thì TD vẫn đang phải tiếp rất nhiều khách, nhất là cánh nhà báo, đành ngồi đợi ở ngoài hành lang. Được dăm phút thì có một  người phụ nữ trạc ba mươi tuổi, nhìn như là người mẫu đã giải nghệ, ra nói: “Chắc phải ngày mai TD mới gặp hai chị em được, sẽ liên lạc điện thoại sau”. Người này định quay đi nhưng lại nói tiếp: “Nếu hai chị em rảnh thì có thể vào đăng ký thi tuyển người mẫu, đã khóa sổ, nhưng TD đã giới thiệu thì OK!”. Đại Tỷ nghe nói vậy thì kéo mình đi theo người này vào một căn phòng rộng thênh thang, chỉ có một bộ bàn ghế, dường như là phòng để cho người mẫu tập đi đứng. Người này lấy một cuốn sổ khổ to tướng ra ghi tên tuổi, lý lịch trích ngang hai tỉ muội mình xong thì có hai người đàn ông trạc tứ tuần bước vào, nói là kiểm tra sơ bộ hình thể. Hai tỉ muội phải đi tới đi lui đến gần mười phút rồi người phụ nữ lấy thước dây ra đo ba vòng. Người phụ nữ đo xong xướng con số lên thì hai người đàn ông làm như bộ không tin, giằng lấy thước đòi đo lại và cứ lẩm bẩm như nhà sư tụng kinh: “Số đo huyền thoại, số đo quyến rũ, số đo hút hồn, số đo bốc lửa!...”
Đến đây thì không thể viết vào cuốn sổ Nhật ký này được nữa và sau đó thì hai tỉ muội mình “bỏ chạy” khỏi cái sự “đo đạc” kia và thề là sẽ không bao giờ đến cái “ổ nhền nhện” này nữa!...      
8.
Ngày…tháng…năm…
Đọc xong tập tài liệu về cuộc đời, sự nghiệp của “Làng người mẫu thời trang Sài Gòn”, mình có cảm giác như choáng ngợp! Nhất là các siêu mẫu ở ngoài Bắc mới “Nam Tiến” khoảng hai, ba năm mà họ đã và đang tỏa sáng trên sàn Catwalk! Liệu mình có làm được như các đàn chị “Tiền bối” ấy hay không? Biết được tâm trạng đó của mình, đại tỉ nói: “Không có gì phải run sợ! Muội lấy ảnh của mình đặt bên cạnh ảnh của các đàn chị tiền bối ấy xem có thua kém chỗ nào không? Còn chiều cao và số đo ba vòng của tỉ muội ta cũng ngang ngửa họ đấy chứ! Và cái mà chúng ta có mà họ không thể có nữa đó là tuổi trẻ! Muội phải tự tin ở sức mạnh kỳ diệu của tuổi trẻ!” Nghe đại tỉ nói thế, mình thấy mọi vấn đề đều có thể… khả thi! 
Một lúc sau, đại tỉ lại đưa đến một tập tài liệu dày cộm có nhan đề “Thế giới người mẫu: Chuyện hậu trường” và nói: “Muội phải đọc kỹ , thật kỹ tập tài liệu này để hiểu tường tận mọi ngóc ngách của thế giới người mẫu. Muốn vững vàng, tự tin rảo bước trên sàn Catwalk thì ta phải biết rõ đến từng chi tiết thế giới người mẫu từ A đến Z!” Nghe đại tỉ Thanh Hương nói cứ như giọng điệu của một người mẫu nhà nghề, mình ngạc nhiên về sự tìm hiểu kỹ càng của tỉ, không biết còn phải “nghiên cứu” cái thế giới người mẫu này bao lâu nữa?
Tập tài liệu “Thế giới người mẫu: chuyện hậu trường” quả là đã cuốn hút mình đọc liền một mạch cả ngày, cả đêm mới xong. Thì ra mọi chuyện không đơn giản như mình hình dung ban đầu, đằng sau ánh sáng rực rỡ của sàn Catwalk là muôn trùng những âm mưu đen tối, có rất nhiều nước mắt và có cả những xác chết! Cảm giác của mình lúc đầu là hoảng sợ, nhưng sau lại nghĩ “lửa thử vàng, gian nan thử sức”, nếu đường tới đỉnh vinh quang toàn hoa thơm cỏ lạ thì cái đích mà mình đạt được sẽ nhạt nhẽo làm sao! Và thế là hết luôn cái cảm giác sợ hãi mà thay vào đó là tò mò, muốn tìm hiểu, khám phá! Ước gì mình được nhanh chóng nhập cuộc!...
9.
Ngày…tháng…năm…
Gần một tuần liền chúi mũi vào nghiên cứu tài liệu về “Thế giới người mẫu chân dài” mình như là không hề biết gì phố phường vẫn đang cuồn cuộn như thác đổ từng phut, từng giây!...Ngó ra ngoài cửa sổ, mảnh trăng lưỡi liềm đã treo lửng lơ từ bao giờ! Trăng thanh, gió mát mới gợi cảm làm sao! Mình bỗng nghe thoảng trong gió tiếng đàn đánh điệu “Vũ khúc Tây Ban Nha”? Đúng rồi, đó chính là tiếng đàn của Kinh Kha, người bạn học cùng lớp 12 với mình, cũng thi trượt đại học, chẳng lẽ cũng lưu lạc vào đây như mình?
…Mình đi một đoạn khoảng 50 mét thì thấy dưới mái hiên của một quầy tạp hóa nhỏ, có một thanh niên đang ngồi đánh đàn ghi-ta, trước mặt là một cái rổ nhựa nhỏ. Và đúng là anh chàng Kinh Kha, không thể là ai khác!...Hồi lâu, Kinh Kha mới nói: “Cả ông nội mình, cả bố mình đều nói nếu năm tới không thi đỗ Đại học thì đừng vác mặt về nhà!...Mình vào đây vừa đi làm kiếm sống vừa học ở một lò luyên thi danh tiếng, không đỗ không lấy tiền!... À, cậu định hỏi tại sao lại đi hát xẩm kiếm ăn chứ gì? Mình bắt chước ông nội đó, nhà nghèo phải đóng giả thằng mù hát xẩm kiếm ăn! Cậu cứ lặng im mà nghe mình nói nhé, suốt ngày mình làm thằng câm nên giờ cần nói bù, nhất là nói cho Hoa hậu của lớp 12A1 nghe! Ban ngày mình đi làm “Bao cát di động” cho người ta đấm đá, ban đêm thì ngồi đánh đàn, thực ra là ngồi “vận công luyện khí” đấy, để ngày mai lại chịu đấm, ăn đá!...Cậu thương xót cho mình đấy à, không sao đâu, mình chịu đòn giỏi lắm, mình được học “nội công” từ nhỏ cơ mà!... Cậu vẫn xinh đẹp như hồi còn đi học, có phần sâu lắng hơn! Cậu khỏi phải nói mình cũng đoán ra là cậu đang chuẩn bị chiếm lĩnh thế giới người mẫu chân dài! Mình mà là ông bầu Thời trang, mình sẽ “mua”  cậu bằng mọi giá!...Khi nào cậu nổi danh trở thành siêu người mẫu chân dài thì thuê mình làm vệ sĩ nha!...”
Nghe Kinh Kha nói đến hai chữ “Vệ sĩ”, mình mới chợt thấy lạnh gáy khi nhận ra rằng mình quyết định vào đây hoàn toàn “đơn thương độc mã”, “tứ cố vô thân”, không có ai thân quen để nương nhờ, giúp đỡ thì làm gì có bảo vệ mới chả vệ sĩ!...(Việc gặp bà Minh Hương ở trên tàu và chị Thanh Hương ở trong này có lẽ là do Bồ Tát giúp chăng?).
10.
Cuốn Nhật ký của cô gái Thiên Hương mới ghi được chín ngày thì cô đột ngột mất tích. Một tuần trôi qua mà vẫn chưa có tung tích gì về Thiên Hương, hai mẹ con Thanh Hương mới đi báo án, không biết bên cảnh sát hình sự có manh mối gì chưa?
Vì sao cô gái Thiên Hương mất tích? Có tìm thấy Thiên Hương hay không? Muốn biết đáp án của hai câu hỏi này, xin mời đọc tiếp truyện ngắn  “Nhật ký của một siêu người mẫu chân dài (Phần 2)” …
Sài Gòn, 4-9-2009
Đỗ Ngọc Thạch 


Nhật ký của một siêu người mẫu chân dài (phần 2)

 1.
Ngày…tháng…năm…
Khi tỉnh lại, mình không biết là đang ở đâu? Chỉ biết là đang ở trong một căn phòng rất đẹp, như là khách sạn 5 sao. Căn phòng nằm trong một dãy nhà hình chữ U, chữ U này nằm trong một khu vườn với đủ loại cây trái, rộng hơn cả sân trường cũ của mình… Có các lối đi ngang dọc trong khu vườn, hai bên lối đi là đủ các loại hoa, rực rỡ sắc màu!...
Chỉ sau một giờ đồng hồ, mình đã nhận thức được một cách rõ ràng tình huống hiện tại của mình: mình đang ngồi uống bia một mình trong một nhà hàng vắng người và đã bị bắt cóc đến một căn nhà bí mật trong một khu vườn bí mật mà chủ nhân của  căn nhà, khu vườn này thì phải cỡ trùm mafia hoặc vương gia trở lên! Cặp kè hai bên là hai cô gái khá xinh đẹp, cũng xấp xỉ như mình, luôn đáp ứng mọi nhu cầu lặt vặt và canh chừng, giám sát mình!...
Một giờ đồng hồ sau nữa thì có môt phụ nữ trạc tứ tuần, nhìn như là các nhân vật Madam trong các phim  vụ án của Hồng Kông, tới và nói: “Người khôn ngoan là người biết chấp nhận hoàn cảnh hiện tại của mình, cho dù nó thế nào! Với cô thì thật là tuyệt vời bởi cô được phong Nữ hoàng sắc đẹp, người bình thường có mơ cũng không được! Nhiệm vụ của cô là trình diễn thời trang cho ông chủ và các quan khách mỗi khi họ yêu cầu! Sau đó là đáp ứng  “nhu cầu tình cảm” của ông chủ và các quan khách!...Cùng “làm việc” với cô là bốn, năm mỹ nữ cũng trẻ đẹp như cô vậy!” Nói xong bà ta bỏ đi cứ như là mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa từ A đến Z! Mình thoáng nghĩ: thì ra mình bị bắt làm “nô lệ tình dục” cho một Đại gia Mafia nào đó? Không thể phản ứng mạnh, phải từ từ tìm cơ hội tự giải cứu, trong những trường hợp tương tự như thế này, phải thật khôn ngoan mới có thể thoát hiểm!...
2.
Ngày…tháng…năm…
Mỗi lần  “trình diễn thời trang” lại có bốn hoặc chín cô gái chân dài nữa cùng với mình làm thành Top 5 hoặc Top 10. Còn “thời trang” chủ yếu là bikini với đủ các loại chất liệu khác nhau, các kiểu dáng và màu sắc khác nhau, có tới hàng trăm  kiểu loại, có những kiểu loại mình chưa từng thấy bao giờ, khi mặc vào người có cảm giác rất kỳ lạ…
Cung cách “trình diễn thời trang” gần giống những buổi trình diễn thời trang thường thấy ở ngoài thị trường thời trang, nhưng khác ở chỗ khán giả chỉ có khoảng từ mười đến hai mươi người và đoạn cuối thì quả là độc chiêu: những bộ bikini đang mặc trên người các cô gái người mẫu bỗng nhiên bung ra thành nhiều miếng nhỏ vụn như những chiếc lá nhỏ rơi lả tả và cô gái người mẫu thì đầu óc bảng lảng như bay lên chín tầng mây!...
Có rất nhiều chuyện kỳ quặc, quái dị xảy ra ở căn nhà bí mật này nhưng không thể ghi ra đây được vì thật là mắc cỡ! Nếu mình là nhà văn, mình sẽ viết thành cuốn tiểu thuyết “Căn nhà bí mật” hẳn là sẽ rất Hot vì những chuyện xảy ra ở đây cứ như là ở một hành tinh khác chứ không phải ở Trái Đất! Biết đâu sau này, khi mình đã lăn lộn khắp trường đời, mình sẽ thành nhà văn chưa biết chừng! Nghĩ vậy, những lúc được “tự do”, mình lại nói với hai cô gái giám sát kiêm người hầu kiếm sách cho mình đọc, nhưng ở đây chỉ toàn truyện ma, truyện kinh dị, truyện vụ án… Mình không thích những loại truyện này nhưng không biết làm gì nên đành đọc để giết thời gian và để ngủ! Trước đây mình có nghe mẹ nói sách dở lại là thuốc ngủ tốt, quả nhiên là đúng!
3.
Ngày…tháng…năm…ớ lại những cuốn sách đã đọc, những bộ phim đã xem có những pha thoát hiểm ngoạn mục để có thể áp
“Phải nghĩ cách trốn khỏi căn nhà bí mật này”, đó là ý nghĩ luôn thường trực trong đầu mình…Mình nh dụng lúc này nhưng chợt nhận ra mình có hai cái thiếu quan trọng khi muốn thoát hiểm: võ thuật cao cường và người trợ giúp! Bây giờ mới thấy tiếc là hồi còn đi học lại không thích học võ, ghét đấm đá!...
Mình ngoan ngoãn làm theo mọi chỉ dẫn để Madam và hai người hầu gái nới lỏng sự giám sát và quả nhiên sự giám sát được nới lỏng, họ nghĩ rằng mình đã “an phận”! …
Hôm nay đã là ngày thứ sáu mình bị giam lỏng ở căn nhà bí mật này. Không thể xác định được căn nhà bí mật này ở đâu , tuy nhiên vào những lúc không gian yên tĩnh, mình có cảm giác như nghe thấy tiếng sóng biển rì rầm , có cả mùi tanh tanh mằn mặn mơ hồ trong gió, phải chăng đó là mùi cá biển? Mình vụt nhớ lại lúc còn nhỏ, cứ vào dịp nghỉ hè, mẹ lại dẫn mình đi Đồ Sơn, Vịnh Hạ Long, rồi Bãi Cháy… và cứ đêm đêm, mình lại có cảm giác này! Nếu đúng là căn nhà bí mật này gần biển thì quả là mình đã bị cách ly hoàn toàn với cuộc sống và việc nghĩ cách trốn khỏi căn nhà bí mật này sẽ khó khăn hơn cả lên Cung Trăng của Hằng Nga!...
4.
Ngày…tháng…năm…
Quả nhiên đúng như dự đoán của mình, căn nhà ở rất gần biển. Hôm nay biển động, chân trời phía đông đen kịt, chắc chắn là sẽ có giông bão gì đó!...
Khoảng hơn ba giờ chiều, gió đã nổi lên, mạnh dần, mưa bắt đầu rơi lộp bộp. Hai người hầu đóng hết các cửa nhưng mình nói thích tắm mưa và chạy ngay ra sân. Mình dang hai tay, ngửa mặt lên trời để tận hưởng cái cảm giác thích thú khi mưa rơi thẳng vào mặt, vào ngực, vào khắp người. Khó diễn tả cái cảm giác này thành lời mà chỉ có thể nói thật là tuyệt! Và cái cảm giác “thật là tuyệt” ấy trở nên kỳ lạ làm sao khi mình có cảm giác bị một bàn tay vô hình nhấc bổng lên không và ném mình vào khoảng không bao la!...
Khi mình tỉnh lại thì thấy đang nằm trên một bãi cát, trời đã ngớt mưa, hoàng hôn như vừa đi qua, trời sập tối, gió thổi nhẹ và mình thấy lạnh. Mình liền bật dậy, vừa vận động nhẹ vừa nghĩ: có phải một cơn gió lốc đã cuốn mình đi khỏi căn nhà bí mật và thả mình xuống đây? Đây là đâu? Mình sẽ đi đâu bây giờ? Đối phó với các tình huống bất trắc sẽ xảy ra như thế nào? Một câu trả lời bỗng vụt hiện: vừa đi vừa tính! Thế là mình nhằm hướng Tây mà đi, trời nhiều sao nên nhìn rất rõ mọi vật xung quanh… 
5.
Ngày…tháng…năm…
Gần nửa đêm thì tới một ngôi làng nhỏ, các căn nhà vẫn con sáng đèn, tại sao dân ở đây lại thức khuya vậy? Mình vào một căn nhà gần nhất, thấy cả nhà gần chục người đang ngồi quanh một cái bàn lớn xì xụp ăn uống…Hình như là chủ nhà, thấy mình bước tới cửa thì chạy ra, trố mắt nhìn mình và nói: “Tiên nữ giáng trần!...Có phải Tiên nữ vừa cho làng chúng tôi một trận mưa cá? Chúng tôi đang chết đói nửa tháng nay thì được trận mưa cá Tiên nữ ban cho! Xin đa tạ!” Nói rồi người chủ nhà quỳ xuống lạy tạ rối rít!...
Sau khi bình tâm, người chủ nhà mới tin mình chỉ là người bình thường, bị một cơn gió lốc cuốn đi và thả xuống bờ biển. Tuy nhiên, sự xuất hiện của mình cùng với trận mưa cá lớn chưa từng có đã khiến mình trở thành thượng khách. Nhà này cũng có ba cô con gái sàn sàn tuổi mình nên mình ở lại ba ngày vừa để thư giãn trong cảnh làng quê yên tĩnh vừa để suy nghĩ cho thật kỹ trước khi có quyết định những bước đi tiếp theo.
Làng chài này thuộc địa phận Vũng Tàu, xưa kia rất đông vui, nhưng gần đây người làng bỏ làng đi kiếm sống ở những khu nghỉ mát của khách du lịch. Số dân trong làng ít dần và nghe nói cả vùng đất này sẽ được qui hoạch thành khu nhà nghỉ, khách sạn và cả khu casino nữa, người ta còn hi vọng nó sẽ trở thành một Ma Cao của Việt Nam!...
Mình đang suy nghĩ đến chỗ này thì người con gái lớn của chủ nhà, tên gọi Kim Ngân, đã học tới năm cuối của Khoa Quản trị - kinh doanh của một trường ĐH Dân lập ở Sài Gòn, nói: “Vũng Tàu đang là một đại gia nhất nhì nước ta về ngành “Công nghiệp không khói”, khả năng đầu tư vào nó là vô hạn! Chị sẽ được một đại gia sang tay cho một Công ty du lịch – khách sạn!...” Mình ngắt lời: “Chị nói với em chuyện này làm gì? Chẳng lẽ chị muốn mời em làm phó giám đốc cái công ty của chị?” Chị ta reo lên: “Trời đất! Sao em nói trúng phóc ý nghĩ của chị? Em đúng là Tiên nữ trên trời bị đày xuống trần gian rồi! Em làm phó giám đốc phụ trách người mẫu, thời trang thì số Một! Giờ em về Sài Gòn chiêu tập binh mã, ba tháng sau chị ra trường, chúng ta sẽ khai trương Công ty Du lịch - Siêu Mẫu Thời Trang!”…
Cái công ty Du lịch - Siêu Mẫu Thời Trang có ra đời hay không và mình có về Sài Gòn tuyển mộ được một đội quân người mẫu chân dài hay không lúc này chẳng khác chuyện cổ tích và mình thì trở thành Andecxen! Cái cảm giác được làm Andecxen thật là thú vị!...
6.
Ngày… tháng…năm…
Trở về Sài Gòn, mình lờ đi chuyện ở căn nhà bí mật, nói dối đại tỉ Thanh Hương là bị một nhóm bắt cóc tống tiền giam giữ ở tận Vũng Tàu, nhưng sau lại “cảm hóa” được một tên trong bọn nên được giải thoát! Không biết đại tỉ có tin hay không mình mặc kệ! Mình đem việc thành lập Công ty ở Vũng Tàu bàn với đại tỉ Thanh Hương, đại tỉ OK ngay và việc tuyển mộ một đội quân người mẫu không ngờ lại rất thuận buồm xuôi gió. Đại tỉ nói với mình: “Hình như việc chúng ta làm có bàn tay trợ giúp của Bồ Tát, mà chị em mình sinh ra để làm cái công việc này! Và riêng đối với em, em có quý tướng rất đặc biệt, đó là “Nhất đới lan nhi chi tự hương”, có nghĩa là em có một mùi hương rất đặc biệt, ai tiếp xúc với em cũng từ chết đến bị thương!” Mình ngạc nhiên, hỏi lại: “Sao chị biết? Chị biết xem tướng à?” Đại tỉ cười nói: “Đấy là mẹ chị nói vậy! Mà chị thấy em không thua kém gì Tứ đại Mỹ nhân bên Tàu thời xưa, nhìn em hoài, chị cũng thấy mê hồn luôn!” Có thật như đại tỉ nói không? Chẳng lẽ mình lại đẹp đến mê hồn thế sao? Kể từ sau đó, mình mới có ý thức về sắc đẹp của mình! Đó là một tài sản vô giá mà Tạo hóa ban tặng cho mình, thế thì mình là tỉ phú rồi!...
Các người mẫu mà đại tỉ chọn đều có chiều cao và số đo ba vòng rất chuẩn, nghĩa là cao từ 1,75 đến 1,79 mét, số đo là 87-60-89, có xê xích đôi chút. Đó là những số đo mà giới người mẫu gọi là gợi cảm, quyến rũ, hút hồn và…bốc lửa! Điều đáng chú ý nữa là, các cô gái này đều là tuổi Teen, đều lỡ dở đường học hành vì nhiều lý do khác nhau. Đại tỉ Thanh Hương tuy chưa làm người mẫu chuyên nghiệp ngày nào nhưng do đã nghiên cứu kỹ “Thế giới người mẫu thời trang” (có sự trợ giúp của người mẹ và ông bố dượng) nên làm Huấn luyện viên rất hiệu quả. Thực ra việc làm người mẫu Thời trang không khó, đi tới đi lui trên sàn Catwalk đâu có khó bằng người làm xiếc đi trên dây, mà điều quyết định số Một là người mẫu phải có hình thể đẹp, đạt chuẩn vừa xuất hiện đã khiến người xem hoa cả mắt và bị hút hồn, bị mê hoặc và bị tan ra thành mây khói!...Cái hình thể đẹp, đạt chuẩn đó không phải ai cũng có vì ông Trời thích ai mới cho, mà cũng chỉ cho vài người mà thôi!...
Sau ba tháng tập luyện, đội người mẫu 12 người do đại tỉ chỉ huy đã thực hiện ngon lành hầu như tất cả các chương trình Thời trang mà ta đã thấy trên Tivi!...Đại tỉ ghi hình, quay phim buổi tổng duyệt, mời mấy chuyên gia người mẫu thời trang xem thì họ tưởng là của Hàn Quốc hay Trung Quốc!...Cho mấy người quen xem thì họ cứ nằng nặc đòi mua ngay cuộn băng, nói giá bao nhiêu cũng xin chết!
Gần đến ngày hẹn đi Vũng Tàu, mình cứ có cảm giác như còn thiếu một cái gì đó mà nghĩ mãi chưa ra? Bỗng nhiên trong đầu mình vang lên tiếng đàn ghi-ta bản nhạc “Vũ khúc Tây Ban Nha” của Kinh Kha! Ôi, cái “thiếu” đó chính là Kinh Kha. Mình gọi điện cho Kinh Kha, chỉ sau một giờ đồng hồ, Kinh Kha đến cùng với bốn võ sĩ nữa và nói: “Ngũ hổ tướng quân sẵn sàng đợi lệnh của Nữ hoàng Thời trang chân dài!”. Mình phì cười bảo Kinh Kha: “Cậu có sắc phong Nữ hoàng ấy từ đâu vậy?” Kinh Kha nói giọng tỉnh khô: “Đêm hôm qua Bồ Tát đã đọc giữa trời xanh!”…
7.
Ngày…tháng…năm…
Thế rồi ngày khai trương Công ty Du lịch – Người Mẫu Thời Trang cũng tới. Mình không ngờ tỉ Kim Ngân lại có số “Đào Mỏ” hay như vậy: cái cơ ngơi mà vị Đại gia kia sang tên cho tỉ Kim Ngân quả là không nhỏ, nếu tính giá trị theo sao thì phải là 4 Sao! Nhìn lại tỉ Kim Ngân trong ngày khai trương mới thấy thật đáng đồng tiền bát gạo: Chỉ cao hơn 1,60 mét nhưng mọi chi tiết trên cơ thể tỉ đều “Có Lửa”, đặc biệt là đôi mắt – ánh mắt, hẳn là vị Đại gia kia đã “chết chìm” trong sóng mắt của tỉ!...
Khi vị đại gia kia xuất hiện, không khí của buổi lễ có phần lắng xuống đến hai, ba phút. Sau ba phút “lắng xuống” đó, Kinh Kha nói nhỏ vào tai mình: “Đại gia này là một VIP lớn, có một đội vệ sĩ vừa dàn đội hình theo thế trận Bát quái, kẻ nào đâm đầu vào chỉ có chết, không có đường ra!” Mình hỏi Kinh Kha: “Khi đội người mẫu của quân ta ra trình diễn, cậu phải chú ý cảnh giác cao độ! Có phát hiện ra bọn đầu trâu mặt ngựa phá rối nào không?” Kinh Kha nói bình thản: “Nữ hoàng cứ yên tâm lớn, chỉ có vài ba tiểu yêu loại tép riu! Có đội vệ sĩ của đại gia kia, chắc bọn phá quấy không dám giở trò!” …
Kinh Kha vừa nói tới hai chữ “Đại gia” thì bà giám đốc Kim Ngân cặp kè vị Đại gia tới bắt tay mình và cả đội người mẫu. Vị Đại gia có bàn tay mềm và hơi lạnh, đặc biệt là bên ngón cái mọc thêm một ngón tay nhỏ xíu!...Khi vị đại gia kia đi khỏi, mình mới sực nhớ ra là đã thấy bàn tay 6 ngón này ở những lần “Trình diễn Thời trang” trong căn nhà bí mật! Không hiểu sao, mình ra hiệu cho Kinh Kha tới và nói nhỏ: “Kinh Kha! Cậu có nhiệm vụ quan trọng: hãy bám sát vị đại gia kia và tìm cách bắt sống cho tôi!” Kinh Kha trố mắt kinh ngạc nhưng khi thấy mình nhìn theo vị đại gia kia bằng ánh mắt nảy lửa  thì như hiểu ra tính chất nghiêm trọng của sự việc và nói gọn lỏn chỉ một tiếng: “Rõ!”…
8.
Ngày… tháng…năm…
Kinh Kha dù có giỏi võ cỡ như Triển Chiêu trong Phim Bao Công thì cũng khó mà thực thi nhiệm vụ này! Thế mà cậu ta lại trả lời chắc nịch như vậy có nghĩa là cậu ta sẽ làm được! Vậy muốn biết Kinh Kha có bắt sống được vị đại gia có bàn tay 6 ngón kia hay không, phải  mượn tiếp Nhật Ký của Thiên Hương. Song, Thiên Hương lại hẹn vào dịp khác, mà không biết “dịp khác” ấy là vào lúc nào?
Sài Gòn, 2008-2009
Đỗ Ngọc Thạch
nguồn: vannghechunhat.net


Ai là ngọc nữ mới của điện ảnh Việt?




Maya để lại ấn tượng mạnh mẽ trong vai Trà My

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét