Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch - Trích: Âm mưu & Tình yêu

Kỷ niệm ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3 tại Séc

Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch - Trích: Âm mưu & Tình yêu...


 ÂM MƯU VÀ TÌNH YÊU 

 Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch


Khi ông Hai Lộc trúng thường vụ tỉnh ủy và được làm phó bí thư đặc trách khối Lâm nông công nghiệp thì ông nghĩ ngay đến việc cất nhắc đám đệ tử. Nhờ vậy mà Tư Lợi, đang làm cán bộ văn phòng huyện ủy một huyện miền núi heo hút bỗng được điều về tỉnh giữ chức Giám đốc Sở Lâm nghiệp.
        Vừa nhận chức Tư Lợi đã hoàn tất một kế hoạch thành lập mạng lưới “chân rết” trong cái ngành hái ra tiền này – người ta vẫn nói “tiền rừng bạc bể” mà !...Một trong những “chân rết” tin cẩn của Tư Lợi là Tám Danh đang làm trưởng phòng hành chính của Xí nghiệp khai thác và chế biến lâm sản, được cất nhắc lên làm phó giám đốc Xí nghiệp phụ trách kinh doanh. Sau khi đã bố trí đệ tử thân tín vào một số vị trí trọng trách rồi, Tư Lợi bắt tay vào chiến dịch “tảo thanh” – loại trừ những kẻ “không cùng chí hướng” ra khỏi những vị trí quan trọng mà họ đang đảm nhiệm. Trong “bản đồ tác chiến” của Tư Lợi, Xí nghiệp khai thác và chế biến lâm sản được khoanh mực đỏ đậm nét và hai cái tên được đánh dấu gạch chéo, đó là Văn Lâm giám đốc kỳ cựu của xí nghiệp và Trọng Đức một kỹ sư lâm nghiệp trẻ, mới làm phó giám đốc phụ trách kỹ thuật của Xí nghiệp được một năm .
        Vào một ngày đẹp trời, Tư Lợi “phôn” cho Tám Danh lên Sở gặp riêng .
        Khi Tám Danh vừa ngồi yên vị, Tư Lợi nói :
       - Chúng ta không có nhiều thời gian, phải bắt tay vào việc ngay, phải ra đòn nhanh lẹ để đối phương không kịp phản ứng !
        - Em xin anh Tư cho chỉ thị và phương hướng, em sẽ lên kế hoạch cụ thể !
        - Phương hướng thì anh Hai đã nói với tôi và chú cùng nghe rồi mà còn hỏi hoài là cớ sao ? Bằng mọi giá phải giành thắng lợi, chú không nhớ à ? Còn hành động cụ thể thì chú phải khôn ngoan mà tiến hành chớ !
        - Dạ thưa anh Tư, em đâu có quên lời anh Hai. Nhưng cả hai trường hợp lão Văn Lâm và thằng Trọng Đức, em thấy khó quá. Em đã nghĩ nát óc mà không bới ra được một tội gì để tố cáo chúng nó. Mà em nghe nói chúng nó được chủ tịch tỉnh tín nhiệm lắm ! Có phải không anh Tư ?
        - Chuyện đó khỏi lo ! Lão chủ tịch sắp chuyển ra trung ương rồi ! Còn chuyện bới ra tội thì có gì là khó ? Ai mà không có chút sơ hở ? Bói ra ma quét nhà ra rác, chú không biết sao ?
        - Dạ thưa anh Tư, em dẫu có đần độn cũng biết như vậy chớ ! Nhưng quả là hai thằng này trong sáng như gương, chuyên môn lại giỏi vào loại nhất nhì trong tỉnh này ! Em thấy khó quá ! Anh có diệu kế gì chăng ?
        - Đúng là chú mày đầu óc bã đậu, ngu lâu quá : Cờ đến tay mà không biết phất !
        - Dạ thưa anh Tư, em nhờ ân sủng của anh và anh Hai mà mới có hôm nay ! Em có bao giờ quên đâu ạ ! Và em mong rằng anh mở mắt thêm cho em. Được gần các bậc đàn anh tài ba như anh Hai và anh Tư, em sẽ cố gắng khôn ngoan lên !
        Tư Lợi cười hic hic, nhìn Tám Danh qua đôi mắt hum húp của khuôn mặt to bự và thoáng nghĩ:”Mày hơi ngu nhưng được cái trung thành với quan trên, rồi sẽ khá đấy! Nguyên cái việc mày dụ được con vợ “thơm thịt” của mày lên Sở làm “thư ký riêng” cho tao đã tỏ rõ lòng trung thành của mày rồi”. Nghĩ đến đấy, Tư Lợi lại thấy “lòng chạnh đau” khi nghĩ đến đứa con gái rượu của mình dang làm “trợ lý thư ký” cho lão Hai Lộc. Không biết con bé có thoát khỏi cái mồm rộng hoác mà hôi rình của con dê cụ ấy không? Tư Lợi nhìn Tám Danh và có cảm giác như Tám Danh cũng đang có những ý nghĩ tương tự thì ghé sát Tám Danh nói nhỏ: Anh Hai vẫn thường xuyên hỏi thăm chú và nhắn là chú phải “gác-đờ-co” cẩn thận đối với tiểu thư Cẩm Lai, nghe chưa? Không được cho bất cứ thằng nào xớ rớ đến con gái ngài phó Bí thư, rõ chưa? Ổng cưng cô nàng lắm đó! Có nghĩa là chú sẽ mất đầu như chơi đó!
Anh Tư cứ yên tâm lớn! Cô nàng về xí nghiệp là ngồi ngay cái ghế trưởng phòng kỹ thuật đẹp như cung điện. Em cho đệ tử bảo vệ ngày đêm. Xin bảo đảm là đến cái móng tay của cô nàng cũng không thể sứt mẻ!
Thế thì được!...Còn hai con nhỏ Lan và Huệ tôi “câu” từ trại phục hồi nhân phẩm ra gởi chỗ chú, thế nào rồi? Lu bu quá chưa xuống thăm chúng nó được…
Tám Danh đưa tay vuốt mặt, giụi giụi cặp mắt ốc nhồi như hé nhìn Tư Lợi qua kẽ ngón tay và nghĩ “Từ ngày mày mê mẩn với con vợ dâm đãng của tao thì còn nhớ gì đến đồ thải ấy nữa ?”. Tám Danh nốc cạn lon bia, chùi mép rồi nói :
       - Báo cáo anh, từ ngày hai con điếm ấy về Xí nghiệp em lại đỏ da thắm thịt hẳn lên. Em cho chúng nó làm văn thư, cũng được việc lắm !
        - Đó là những viên đạn đã lên nòng, bây giờ đến lúc phải bắn rồi đó ! Chú hiểu không ? Bắn vào ai, chú biết chưa?
        Tám Danh nghệt ra một lúc rồi phá ra cười, văng cả nước miếng vào mặt Tư Lợi nhưng Tư Lợi cũng đang cười sằng sặc nên không để ý tới. Tám Danh vừa dằn cơn cười, vừa nói :
        - Thưa anh Tư, quả là em ngu lâu. Vũ khí trong tay mà không biết sử dụng. Với lại, hai con nhỏ ấy cũng “thiện chiến” quá, nó làm cho em mê mẩn sinh lú lấp đi ! “Mỹ nhân kế” với thằng cha kia ! Được không anh Tư ?
        - Thằng đực nào mà không máu gái ? Chú mày cứ tiến hành như thế…như thế…Có đến thánh sống cũng phải đổ !
        Một tuần sau, Tư Lợi đã nhận được đầy đủ hồ sơ về vụ “quan hệ bất chính của giám đốc Văn Lâm với hai nhân viên văn thư là Lan và Huệ”. Quyết định kỷ luật của Sở Lâm nghiệp đã được Ban tổ chức tỉnh ủy nhanh chóng phê duyệt và Văn Lâm bị gọi về giam lỏng ở tỉnh ủy để làm kiểm điểm. Đồng thời Tám Danh được cử làm quyền giám đốc Xí nghiệp khai thác và chế biến Lâm sản.
        Việc giám đốc Văn Lâm đột ngột mắc khuyết điểm rồi nhanh chóng bị kỷ luật đã khiến cho Trọng Đức choáng váng . Văn Lâm xa Xí nghiệp đã ba ngày rồi mà Trọng Đức vẫn còn chưa hết bàng hoàng , ngẩn ngơ. Anh như mất đi một cái gì đó rất lớn lao, rất gần gũi. Đã ba đêm rồi anh thức trắng để suy nghĩ về sự ra đi vĩnh viễn của Văn Lâm, người giám đốc mà anh rất quý trọng, tin yêu. Đến đêm thứ tư thì cơn sốt rét bất ngờ ập đến, khiến Trọng Đức gần như mê man…Vì Trọng Đức sống độc thân ngay tại khu tập thể trong Xí nghiệp, không có người nhà chăm sóc nên Tám Danh đã cử hai nhân viên văn thư Lan và Huệ thường xuyên túc trực chăm sóc Trọng Đức. Tiêu chuẩn thuốc men của Trọng Đức cũng được chú ý đặc biệt…
       Lúc ấy là gần l giờ sáng, Trọng Đức mơ màng tỉnh dậy và anh giật mình khi thấy một người đàn bà đang nằm ôm lấy mình! Anh khẽ đẩy người đàn bà đang thiu thiu ngủ ấy ra và nhận ra đó là cô Lan văn thư của xí nghiệp. Trọng Đức định ngồi dậy, nhưng không đủ sức , anh lay mạnh Lan:
       - Cô Lan!...Cô Lan!...
       Lan bừng tỉnh. Cô mỉm cười nhìn Trọng Đức, nói:
       - Ôi, anh mê sảng dữ quá!...Anh thấy đỡ mệt chưa?
       - Tại sao cô lại nằm với tôi? Cô dậy ngay! Không thể bậy bạ như thế này được!
       - À, đó là em mệt quá nên ngủ thiếp đi mất!
Lan vừa ngồi dậy vừa nói:
       - Em pha sữa cho anh uống nhé, em được giao nhiệm vụ chăm sóc anh đó!
       Chỉ một lúc, Lan đã đưa cho Trọng Đức ly sữa hột gà nóng hổi và đỡ anh dậy. Uống hết ly sữa, Trọng Đức thấy tỉnh táo đôi chút. Nhìn khuôn mặt xinh xắn, phúc hậu và thân hình cân đối, nở nang của Lan, anh không hiểu vì lẽ gì mà cô gái còn rất nhiều dáng nét thôn quê này lại đi vào con đường bán thân ô nhục. Trong ý thức, anh vốn rất xa lạ với cái danh từ “gái điếm” và từ khi Lan và Huệ về làm văn thư ở xí nghiệp anh cũng rất hạn chế sự tiếp xúc với hai cô văn thư “tình nhân” của ông Tám Danh này, đôi lúc anh còn tỏ ra khinh bỉ, nhưng nay nhìn Lan dịu dàng chăm sóc phục vụ mình, anh lại nghĩ đây là một cô Lan khác !...Lan cầm ly thuốc (thực ra là rượu bổ sâm quy tinh đặc biệt) đến ngồi cạnh Trọng Đức, nhẹ nhàng nói :
        - Anh gần khỏe rồi đó ! Anh uống ly thuốc này đi !
        Lan cầm ly kề vào miệng Trọng Đức và anh có cảm giác mình như một cậu bé bệnh nhân ngoan ngoãn trước cô bác sĩ dịu dàng ! …Trọng Đức đã tỉnh táo hẳn, với bản chất nhân hậu anh nhìn Lan bằng ánh mắt biết ơn, đầy thiện cảm. Nhưng nghĩ lại lúc Lan đang nằm ôm lấy mình mà ngủ, Trọng Đức lại thấy bối rối, muốn tìm lời trách mắng cái sự sàm sỡ ấy của Lan nhưng anh chưa biết nói thế nào. Lan như phần nào đoán được tâm trạng của Trọng Đức, cô mỉm cười, nhẹ kéo anh nằm xuống và nói :
       - Thôi anh nằm nghỉ đi, nghĩ ngợi làm gì cho mệt !
       Trọng Đức chưa kịp phản ứng gì thì Lan đã kéo anh nằm xuống giường và nằm xuống theo, ôm lấy anh mà nói :
        - Anh Đức ! Anh đừng đuổi em !...Anh hãy thương em, đời em khổ lắm !
        Trọng Đức muốn vùng dậy đẩy Lan ra nhưng cô đã ôm ghì lấy anh, giọng thổn thức :
        - Anh Đức !...Anh có thể khinh ghét em, nhưng em thương anh ! Anh hãy nghe em nói đây : Anh thương lấy em một lần này thôi, em sẽ đội ơn anh suốt đời !
        - Buông tôi ra ! Cô Lan, tôi không thể làm như thế ! Nếu cô thương tôi thì cô hãy ngồi dậy, chúng ta sẽ nói chuyện !
       - Anh Đức !...Em sẽ tiết lộ cho anh một bí mật : Người ta muốn dùng em để hại anh như đã hại ông Văn Lâm ! Nhưng vì em kính trọng anh, em thương anh nên em sẽ không nghe lời họ !
        Trọng Đức nghe nói vậy thì sởn gai ốc, bủn rủn chân tay. Nhưng Lan đã lại ôm ghì lấy anh, hôn tới tấp vào mặt anh rồi nói :
       - Anh đừng sợ ! Người ta đưa em máy chụp hình, máy ghi âm nhưng em giấu đi rồi ! Em không nghe lời họ, cho nên chúng em sẽ trốn khỏi đây !
       - Vậy sao các cô không trốn ngay đi ? Các cô sẽ trốn đi đâu ?
       - Chúng em sẽ về quê ở tỉnh N. Sẽ chẳng ai tìm thấy chúng em cả ! Nhưng trước khi trốn đi, em muốn có con với anh, anh là người tốt lắm, giỏi lắm, em thương anh lắm !...
        Trọng Đức muốn nói, muốn đẩy Lan ra để ngồi dậy nhưng Lan đã ghì chặt lấy anh. Sức nóng từ thân thể căng tròn của Lan như đã phá tan mọi ý thức phản kháng của Trọng Đức. Rồi anh có cảm giác như có những luồng điện chạy trong người …
        Sáng hôm sau, tin hai cô văn thư Lan và Huệ đã bỏ trốn khỏi xí nghiệp đã khiến cho Tám Danh rụng rời chân tay. Ông ta tức tốc phóng lên Sở gặp Tư Lợi. Sau một hồi suy nghĩ, Tư Lợi nói :
        - Thua keo này bày keo khác ! Nhất định phải đưa thằng Trọng Đức vào bẫy ! Chú ngồi đây để tôi tới thỉnh thị anh Hai Lộc. Ông đa mưu như Tào Tháo ấy !
        Không đầy 15 phút Tư Lợi đã trở lại, ghé tai Tám Danh nói nhỏ :
       - Anh Hai cho phép sử dụng cô con gái cưng Cẩm Lai vào kế hoạch mỹ nhân kế ! Chú phải khéo dụ cô nàng tới thăm thằng Đức. Chỉ cần hai người đứng kề cạnh nhau là chúng ta ập vô chụp hình và bắt quả tang quan hệ bất chính chứ không cần phải tới đoạn phim “con heo” như đối với lão Văn Lâm !
        - Nhưng như vậy sao đủ bằng cớ kết tội ? - Tám Danh hỏi .
       - Chú mày sao ngu lâu nữa rồi ! Cô nàng là loại cành vàng lá ngọc, chỉ cần chạm vô tà áo là đủ mất đầu rồi !...
       Nhưng kế hoạch “mỹ nhân kế” của Tư Lợi và Tám Danh đã không được Cẩm Lai ủng hộ mà cô còn muốn tố cáo cái trò đê tiện của thầy trò Tư Lợi. Khi Tám Danh vừa hé mồm nói Cẩm Lai đến thăm sức khỏe Trọng Đức, cô đã đọc ngay được ý đồ của Tám Danh. Vốn có cảm tình với ông giám đốc cũ Văn Lâm, Cẩm Lai đã hình dung ra toàn bộ “kế hoạch mỹ nhân kế” của Tám Danh và cô giận sôi người lên khi nghĩ rằng họ đã muốn sử dụng mình vào âm mưu đó để hại Trọng Đức – người mà cô cũng rất kính nể. Càng nghĩ cô càng thương ông Văn Lâm, thương Trọng Đức và càng oán giận ông Hai Lộc, người cha yêu quý thuở ấu thơ, vì cô biết quá rõ ông Tư Lợi, ông Tám Danh và một số kẻ bất tài và xấu xa khác lại là những người thân cận của cha mình. Cẩm Lai quyết định viết một bức thư nói rõ toàn bộ sự thật đen tối của “kế hoạch mỹ nhân kế” cho Trọng Đức biết để anh đề phòng. Nhưng, khi người cầm thư của Cẩm Lai đến phòng Trọng Đức thì chỉ thấy một mẩu giấy của Trọng Đức để lại như sau : “Tôi không thể làm việc ở trong một cái tổ quỷ ! Những người có lương tri hãy đưa bọn Tư Lợi, Tám Danh …ra ánh sáng và phục hồi danh dự cho người cán bộ đảng viên chân chính là bác Văn Lâm ! Ký tên : Trọng Đức”.
Khi trên tờ báo công an của tỉnh đăng tin “Lệnh truy nã đặc biệt “ đối với “tội phạm nguy hiểm” Trọng Đức thì Cẩm Lai bị “sốc” khá mạnh: Hệ thần kinh của cô như có một sự xáo trộn, sắp xếp lại các tế bào thần kinh! Cô như trở thành một người hoàn toàn khác. Cô âm thầm theo dõi mọi hành đông của cha mình cùng những người thân tín của ông. Và khi cô có đủ “tang chứng, vật chứng” để có thể kết luận người cha của mình là một kiểu “Bố già Mafia” thì cô quyết định đi tìm Trọng Đức. Vì Cẩm Lai không hề biết rằng Trọng Đức đã đến quê Lan để tìm cô nên cuộc tìm kiếm của Cẩm Lai thật vô vọng. Tuy thế, Cẩm Lai vẫn không hề từ bỏ ý định đi tìm Trọng Đúc vì cô linh cảm rằng số phận cô đã gắn vào cuộc đời Trọng Đức…
       Trọng Đức có tìm thấy Lan hay không và Cẩm Lai có tìm thấy Trọng Đức hay không, truyện ngắn này chưa thể trả lời hai câu hỏi đó!...

Plêiku, l986 - TP.HCM,2009 
Đỗ Ngọc Thạch
 nguồn newvietart.com.

newvietart.com/DONGOCTHACH_saigon.html
... 7 TRUYỆN CỰC NGẮN · NHÀ SƯU TẦM VĂN HỌC DÂN GIAN VÀ NHÀ ĐỊA CHẤT · BẠN HỌC LỚP BỐN · BẠN HỌC LỚP BẢY · THẾ LÀ MỢ NÓ ĐI TÂY !


ÂM   MƯU VÀ ÁI TÌNH

Truyện ngắn ĐỖ NGỌC THẠCH

 Ở  trong cái con hẻm “ba số năm” dài ngoằn ngoèo, sâu hun hút ấy có một cặp vợ chồng đều đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng không thấy có trẻ con. Hình như cả hai người đều bỏ vợ, bỏ chồng rồi đến đây thành một cặp vợ chồng mới. Người chồng tên gọi Tư Tài, làm kế toán trưởng ở một công ty lớn. Tuy dáng người nhỏ bé loắt choắt và có những nét xấu của ngoại hình (như mặt xám môi thâm, mắt híp…) nhưng Tư Tài ăn mặc toàn đồ xịn, đi xe “Đơ-rim” và tiêu xài như công tử Bạc Liêu nên đàn bà con gái thấy là cười tít mắt cùng với câu nói “Anh Tư lúc nào cũng đẹp trai quá ha !” Ngược lại với chồng, người vợ tên gọi “Chị Hai thời trang” lại xinh đẹp rực rỡ như người mẫu thời trang. Chị Hai thời trang vốn làm chủ một Shop thời trang ở một tỉnh miền Trung, sau một vụ bể hụi phải dạt vào thành phố. Ngày ngày, Chị Hai hết nằm đọc tiểu thuyết tình cảm lại coi vi-đê-ô. Ai hỏi sao không kiếm việc gì làm, chị cười bảo sắc đẹp của chị là tiền bạc rồi, vả lại anh Tư Tài chồng chị kiếm tiền đã giỏi rồi, chị mà đi kiếm nữa thì xài sao hết ?         
Một ngày đẹp trời, Tư Tài nói với vợ :     
- Cưng ơi, em thường nói với anh, em thích chuyện bất ngờ có đúng không ?    
Hai Thời trang vẫn nằm coi vi-đê-ô, nói bình thản :     
- Đúng !    
- Hai giờ nữa anh sẽ cùng với sếp bay sang Nhật !    
- Thế thì có gì lạ. Thời buổi bây giờ máy bay nhiều như chim, người ta đi nước ngoài như đi chợ !    
- Thế thì cái này sẽ làm em bất ngờ - Tư Tài lấy trong cặp ra một hộp sô-cô-la đưa cho vợ - Đây là hộp sô-cô-la mác Tô-ki-ô chính cống, vừa mới gửi từ Nhật qua. Chưa đi đã có quà rồi, cưng có lạ không ?    
-   Thứ này anh mua ở ngoài siêu thị chớ gì ? Cũng được. Nếu em không ghiền sô-cô-la thì món quà của anh không đáng giá một xu!... Nào, chúng mình “yêu nhau” một chút trước khi anh đi xa !       
Hai vợ chồng Tư Tài cuốn lấy nhau trong cơn phấn khích tột độ. Phấn khích vì Tư Tài thầm nghĩ : “Ôi, đây là lần ân ái cuối cùng với cô ả người mẫu đẹp như tiên này…Nhưng rồi đây, ta sẽ được chung sống với cô nàng Lệ Thủy trẻ măng và dường như còn trinh nguyên…Mình đúng là số đào hoa! Cô ả thời trang này sẽ về thế giới bên kia cùng với hộp sô-cô-la có độc dược cực mạnh . Ôi, Lệ Thủy nàng ơi, mưu mẹo của nàng như thần, nàng xuống tay hạ độc thủ sao mà êm ái vậy? Có thế mà sao ta không nghĩ ra nhỉ ? À, phải rồi, ta vẫn còn thấy mê đắm mỗi khi được ôm ấp tấm thân rực lửa này!...”, nghĩ đến đó, Tư Tài lại ghì chặt lấy người đàn bà mà hắn sẽ không còn gặp lại nữa. Chị Hai thời trang cũng phấn khích tột độ vì thầm nghĩ : “Mấy củ sâm ta tẩm thuốc độc cực mạnh sẽ cho thằng dê cụ này về với tổ tiên ngay khi hắn còn ngồi trên máy bay, hoặc nếu hắn xạo thì sẽ là trên bụng con nhân tình ở Vũng Tàu hay Đà Lạt gì đó… Ui da…sao mày làm mạnh thế, thôi cho mày thỏa mãn lần chót, mày tưởng mày qua mặt được con người lõi đời như ta sao? Ta không muốn lừa gạt người đời thì thôi chớ người đời sao qua được ta ?...Thế là căn nhà này sẽ thuộc về ta, hơn hai trăm cây vàng cũng đủ vốn cho ta làm lại cuộc đời !”, nghĩ tới đó, thị riết chặt lấy Tư Tài khiến Tư Tài kêu oai oái…         
Trong khi Tư Tài  đang vừa hát vừa xả nước trong buồng tắm thì người vợ lấy từ trong góc bí mật của cái trạn bếp ra một hũ sâm Cao Ly, thứ đặc sản mà ngày nào Tư Tài cũng phải dùng đến để “tăng lực” lấy sức “chiến đấu”, những củ sâm đã được tẩm độc dược cực mạnh từ hơn một tháng nay!... Cho hũ sâm vào cặp Tư Tài rồi, thị nằm ngả ra giường, tay cầm hộp sô-cô-la mỉm cười mơ màng, trông thật quyến rũ, khiến Tư Tài xách cặp bước ra rồi còn quay lại “yêu” vợ thêm ba  phút nữa!
Trong một khách sạn mi-ni ở thành phố biển Nha Trang, sau khi đã khóa cổng, khóa cửa lại chắc chắn, Tư Tài ngồi phịch xuống bộ ghế sa-lông êm ái và nói :   
- Ngồi nghỉ chút Lệ Thủy em, anh căng thẳng đầu óc quá !      
Lệ Thủy, cô thủ quỹ tươi trẻ như mộng, cũng thả tấm thân mềm mại óng ả xuống ghế đối diện và thở phào một cái :    
- Thế là xong !...Em cứ tưởng vỡ tim vì hồi hộp!      
 Hai người vừa qua những giờ phút căng thẳng thật sự. Toàn bộ số tiền trong két của công ty gần mười tỉ đồng đã được hai người ẵm gọn về đây an toàn làm sao mà không căng thẳng? Trong làn không khí mát lạnh của máy điều hòa nhiệt độ, Tư Tài vừa lim dim ngắm nhìn cô bé Lệ Thủy xinh đẹp như mộng vừa thầm nghĩ : “Người ta cứ bảo tình thì đen bạc, vậy mà ta đỏ cả hai, vừa có ái tình như trong tiểu thuyết vừa có nhiều tiền như bọn tỉ phú! Cứ từ từ mà hưởng lạc thú, không đi đâu mà vội, cả tình cả tiền đã nằm gọn trong tay ta rồi, phải nhấm nháp từ từ như xé nhỏ từng miếng mực khô mới khoái !...”. Còn Lệ Thủy thì thả người trong cái ghế sa-lông êm ái, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ bay theo đám mây trắng bồng bềnh mà sung sướng nghĩ thầm: “Ôi, lão thầy tướng ở làng mình nhìn bẩn thỉu hôi hám thế mà nói đúng như thần, cái số ta sẽ được hưởng vinh hoa phú quí, đúng quá ta! Xin vào làm ở cái Công ty này, ta đã phải để cho cha giám đốc vầy vò suốt một tháng trời, còn đám tay chân đệ tử cứ như đàn chó đói đứng chầu chực xung quanh nữa chớ! Ôi, cái thân ta sẽ biến thành giẻ rách nếu như không “liên kết” với lão Tư Tài tiến hành phi vụ độc đáo này. Ôi, ta đã trở thành tỉ phú, cứ như là trong mơ !...Này, lão Tư Tài dê cụ kia ơi, lão làm sao mà biết được cái gì đang chờ đợi lão? Không phải tấm thân quyến rũ của ta đâu, mà sẽ là một con rắn độc nhỏ xíu ta đã cho nó nằm phục ở trong cái hộp xà phòng Camay này ba tuần nay rồi!...- Lệ Thủy nhẹ nhàng lấy từ trong cái túi du lịch xinh đẹp ra một cái hộp xà phòng Camay mới cứng nhưng bên trong không phải là cục xà phòng mà là một con rắn lục có nọc độc giết chết người trong tích tắc, ả đưa hộp xà phòng – rắn lên mũi hít hà – Rắn độc yêu quí ơi, em hãy giúp chị đưa cái lão dê cụ kia xuống địa ngục nha! Chị kinh tởm lão lắm, còn lão thì đang nghĩ xem sẽ “ăn thịt” chị như thế nào cho sướng đó! Rắn độc ơi, có lẽ kiếp trước em cũng là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần nhưng đã bị bọn quỷ râu xanh hành hạ, bây giờ em phải trả thù chớ gì? Đúng rồi đó!” .   
Lão Tư Tài đã bật dậy, cắt ngang dòng suy nghĩ say sưa của Lệ Thủy. Tư Tài nhào sang ghế Lệ Thủy, ôm chặt lấy ả mà nói :    
- Ôi, nhìn người đẹp đang mơ màng trong giấc mộng anh không thể nào chịu nổi! Yêu anh đi bà hoàng của anh!     
Lệ Thủy đẩy mạnh Tư Tài ra và đứng thẳng lên:    
- Từ từ đã nào, người đang nhớp nhúa mồ hôi thế này thì yêu đương cái gì, để em đi tắm đã. Anh mở hộp Ca may này ra rồi vô buồng tắm chà xà phòng cho em!     
Lệ Thủy ném bịch hộp xà phòng Camay-rắn vào bụng Tư Tài rồi đi nhanh vào buồng tắm. Tư Tài cầm lấy cái hộp có chữ Camay in rất đẹp lên ngắm nghía rồi nghĩ : “À, hay đấy, ta sẽ tắm rửa cho nàng thật sạch, ta sẽ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng từng chân tơ kẽ tóc ngóc ngách thần kỳ !”. Tư Tài vừa nghĩ vừa bóc cái hộp Camay ra. Tư Tài hứng chí định ngâm câu Kiều mà lão thích nhất “Rõ ràng trong ngọc trắng ngà – Rày rày sẵn đúc một tòa thiên nhiên” thì lão bỗng giật thót người khi nhìn thấy một cái đầu rắn lao ra. Tư Tài không kịp kêu lên một tiếng chứ đừng nói đến chuyện đọc Kiều!
Khi đã ngồi trong chiếc tắc-xi bóng loáng, Lệ Thủy mới sực nhớ ra là bây giờ đi đâu với những túi tiền và đô la căng cứng này? Điều này Lệ Thủy chưa kịp nghĩ tới hay là đã nghĩ rồi nhưng vì quá hồi hộp với “vụ con rắn độc” mà quên béng đi mất? Lệ Thủy ngả người trên nệm ghế, thở phào như đã trút đi được hàng tấn lo âu nặng nề suốt mấy ngày qua rồi nói với người lái xe :   
- Hãy đi ba vòng khắp lượt thành phố, mười vòng dọc theo bãi biển!  
- ??? !!!  
- Tôi sắp phải xa cái thành phố xinh đẹp này nên muốn nhìn ngắm nó thật lâu cho đã !...Rồi tôi sẽ ra Hà Nội thi Hoa hậu toàn quốc và ra nước ngoài thi Hoa hậu thế giới…Chắc là tôi sẽ không có dịp trở lại đây nữa!    
Người lái tắc-xi trố mắt nhìn Lệ Thủy, không biết anh ta ngạc nhiên vì kiểu đi xe có một không hai này hay là vì vẻ đẹp như hoa hậu của cô nàng? Anh ta thoáng nghĩ : “Sao tạo hóa lại thiên vị, bất công quá như vậy? Người đẹp như thế đã là một tài sản vô giá rồi, cô ta lại có vẻ như tỉ phú, xài tiền không cần suy nghĩ, trong khi mẹ anh ở nhà, ngày nào cũng phải cân nhắc từng đồng bạc trước khi chi tiêu cho đàn con nheo nhóc !” Người lái xe nhẹ nhàng cho xe lăn bánh và lại thầm nghĩ: “Đêm qua mình nằm mơ thấy Thần Tài dẫn đến một núi tiền, vàng bạc, đô-la cứ ngổn ngang như củi rừng, chất đống như lá rừng. Mình tính nhặt vài cái lá rừng ấy thì thằng bé con khóc thét lên rồi đạp vào mặt túi bụi khiến giấc mơ đẹp biến mất tiêu. Hôm nay gặp cô ả này chắc là sẽ được vài tờ lá rừng đây”…      
Lệ Thủy mở hết cửa kính cái xe tắc-xi, gió biển lùa vào mát lạnh và ả thấm mệt. Chợt nghĩ rằng trong cặp lão Tư Tài thế nào cũng có sâm, Lệ Thủy mở cái cặp của Tư Tài và thấy ngay hũ sâm Cao Ly trong đó…   
Người lái xe đã chạy hết ba vòng khắp lượt thành phố và mười vòng dọc theo bãi biển mà vẫn thấy người khách xinh đẹp nằm ngủ vùi trên cái nệm ghế đằng sau thì dừng xe lại và đi tới cái quán cà phê cóc dưới một gốc cây lớn, kêu một ly cà phê đá, tính ngồi chờ, không tiện phá giấc ngủ của người đẹp. Nhưng, người lái xe đâu có biết mình đang làm một việc vô nghĩa : nằm chờ một xác chết tỉnh lại ! 
_______________________________________ 

Sài  Gòn, 2009 - 2011 
Đỗ Ngọc Thạch
 nguồn Newvietart.com. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét